「Tần...Dương...huynh phải mau...tỉnh lại」
Tần Dương toát khỏi giấc ngủ của mình khi trong đầu vẫn không ngừng vang vọng lại cái âm thanh hư nhược, đầy yếu ới ấy.
Cảm nhận ánh nắng êm dịu qua khe cửa sổ cùng không khí trong lành qua làn gió thu lành lạnh. Hắn hít thật sâu để bình tĩnh cố xua đi âm thanh đang không ngừng quanh quẩn bên tai.
- Lại nữa à, nhưng rốt cuộc...tại sao mình lại thấy cái âm thanh ấy lại quen thuộc đến vậy?
Xoa mái tóc đen dài của mình người thanh niên lười biếng mở đôi mắt một cách chậm chạm. Hắn có một khuôn mặt thon dài cân đối đến hoàn mỹ, từng góc cạnh cứ như được tạo hóa điêu khắc một cách cầu kì. Chiếc mũi cao thẳng luôn treo một nụ cười đầy mị lực, chính cái nụ cười ấy mà khiến cho bao nhiêu người phải tức phát điên vì tên này cứ như bị nghiện không cười không phải hắn, lúc nào cũng cười được, ngủ cũng cười, khóc cũng cười được (nhưng thật ra hắn toàn là vui quá mà cười),lúc sôi máu lên cái miệng còn muốn rách ra vì cười, kèm theo đó là trộm mất bao nhiêu trái tym của các mĩ nữ. Đôi mắt với một con ngươi đen láy như hút được cả vạn vật vào bên trong thì phần ngoài là cả một màu đỏ tà mị loáng thoáng ánh hồng.
Cạch
- Dậy mà lại đờ người ra hoài thế
Một giọng nói mang tới cho người ta cảm giác nhu hòa, tựa như một giọt nước rớt xuống giữa mặt hồ cắt đứt đi sự tỉnh lặng của căn phòng đang chìm trong sự thanh tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phuong-vinh-sinh/125678/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.