Đàm Phượng kinh ngạc nhìn Diệp Noãn, lại nhìn Cung Ngạn Vũ: "Hai người các ngươi không phải là từ thời xưa xuyên đến đó chứ?" Lại nhìn tranh chữ trong tay, khen một câu, "Rất có phong cách cổ đại nha!"
Thật ra cô ấy bàn luận tranh chữ nào cũng thuận miệng nói như vậy.
Đương nhiên là Diệp Noãn biết chỉ thuận miệng nói, nên lấy tranh lại, cuộn lại: "Đừng làm rộn, chúng ta đi ăn cơm thôi, A Vũ nói là đến thăm tớ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng mời anh ấy ăn bữa cơm."
Cung Ngạn Vũ cười sang sảng: "Vậy anh cảm ơn trước."
Đàm Phượng nói: "Đúng là không có ý tứ, Nghê Thiên có tới không?"
Cung Ngạn Vũ nói: "Cậu ấy có chút việc, không ăn trưa cùng với chúng ta được."
Đàm Phượng lắc lắc đầu, bộ dạng tiếc nuối: "Tội thật, không có lộc ăn rồi."
Ánh mắt Tô Giản còn nhìn bức tranh trong tay Diệp Noãn, Diệp Noãn nhìn hắn: "Anh đến tìm tôi có việc gì không?"
"Không có việc gì," Tô Giản ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Diệp Noãn, "Chính là tới gọi em đi ăn cơm."
"...Vậy thì anh đi ăn chung với chúng tôi luôn đi." Cũng không nên xa lánh hắn quá, Diệp Noãn nói như vậy, rồi xoay người giới thiệu họ với nhau.
Hai người này đều nổi bật ở lĩnh vực của mình, làm sao không biết đối phương được chứ, có điều giới thiệu thì vẫn phải làm, đây là lễ phép.
Bốn người tìm một quán cơm nhỏ ở bên ngoài, ngồi xuống ghế, Diệp Noãn lại hỏi Cung Ngạn Vũ: "Lúc nãy anh đến trường quay rốt cuộc là làm gì?"
Đàm Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phu/1197943/chuong-49.html