Mãnh Như Bình thấy kiếm mà đối phương sử dụng không phải tầm thường, nhưng muốn lợi dụng lợi thế từ trên đánh xuống nên vận đủ kình lực nhằm kiếm đối phương chém xuống.
Choang! một tiếng, kiếm quang bắn tung tóe, cả hai đồng cảm thấy cánh tay tê tái, Mãnh Như Bình tà tà rơi xéo ra ngoài tám thước, Triển Bạch vẫn đứng yên bất động.
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn lại kiếm của mình.
Vô Tình bích kiếm vẫn trong như ngọc, kiếm của Mãnh Như Bình vẫn xanh đen như mực, không chút suy suyển.
Lúc này hai người đã biết kiếm của song phương đều là bảo kiếm nên không còn để tâm tới việc chặt đứt kiếm của đối phương nữa, chỉ giơ hết tuyệt học để đả thương đối phương.
Chỉ thấy kiếm Triển Bạch như chiếc cầu vồng luôn tỏa bích quang kiếm Mãnh Như Bình như con Ô Long hí thủy, chỉ nhìn thấy hai đạo kiếm quang quấn quít nhau chớ không nhìn thấy bóng dáng ba người. Cả hai đồng xuất chiêu như điện, mới đó mà đã trao đổi hơn bốn mươi hiệp.
Công Tôn Sở một tay vuốt vuốt hàm râu dưới cằm, tay chống nạnh chăm chăm nhìn vào trường đấu, thỉnh thoảng lại lên tiếng bình phẩm :
- Hảo tiểu tử! Chiêu “Kim Châm Định Hải” này thi triển khá lắm đầy đủ lực đạo!
Hoặc như :
- Đáng tiếc! Chiêu “Lang Lý Trảm Giao” của Tiểu Thanh Phù vì kém lực đạo nên không đủ sức đả thương đối phương.
Thiết Dực Phi bằng thì sắc diện âm trầm, tuy cũng để hết tâm trí vào trường đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phat-quyen/2037637/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.