Dưới ánh nến lập loè, soi sáng căn phòng, Thiên Nương mặt không đổi sắc ngồi trước cửa.
"Ngươi lại đến làm gì?" Rảnh như vậy, suốt ngày chạy đến chỗ của ta.
Khác với nàng, mam tử tuấn tú như ngọc đứng đối diện cười rất vui vẻ.
"Ta đương nhiên đến thăm Phí gia Nhị tiểu thư rồi. Mới lúc sáng, nàng còn dồi dào tinh lực, tinh thần rạng rỡ lắm mà, sao trời vừa trở tối lại trở nên như vầy rồi? Uầy uầy... Dù tàn tạ vậy rồi nhưng vẫn rất hung dữ nha, khí thế lúc nãy suýt nữa doạ ta chạy mất dép rồi."
"Cũng nhờ phúc khí của Lục thiếu gia cả."
Vừa nói nàng vừa chầm chậm chống đứng dậy, động tác dứt khoát rút mạnh cây kéo đang cắm trên cửa. Hôm nay, nàng đã đủ mệt, đủ phiền rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc bù đắp cho cơ thể đau nhứt, thương tật của mình mà thôi.
Nhưng vừa nghe thấy lời này của nàng, Lục Phàm rất không vui.
Rõ ràng phụ thân đã nói: Muốn bảo vệ thứ gì thì cứ giữ bên mình là tốt nhất. Hắn cũng làm theo rồi, mặt dày đến hỏi cưới nàng. Sao mọi việc có vẻ lại càng tệ hơn vậy?
"Vẫn chưa đi sao? Ta mệt rồi không rảnh bồi ngươi."
Thiên Nương nằm sấp trên giường, y phục nhuốm máu cũng không thay. Hai mắt khép hờ, ý tứ muốn đuổi hắn đi. Nếu hắn không đi, thì nàng cũng chẳng quản nổi nữa. Vẫn nên là nghỉ ngơi một chút, yêu thương bản thân một chút... sau này còn nhiều việc phải làm.
Cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875233/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.