Thiên Nương vội vã xuống lầu, vừa hay bắt gặp Diêu Mạt đang chỉ đạo Đại Lương và Nhị Trúc dọn dẹp.
"Mạt tỷ."
"Hả?"
"Không phải tỷ nói đi tìm người thông hiểu y thuật hay sao?"
Diêu Mạt có hơi lúng túng. Nàng căn bản không hề đi tìm người giúp gì gì đó, nhưng cũng không thể nói với Thiên Nương như vậy được. Nàng chỉ đành ngượng nghịu trả lời rồi lảng sang chuyện khác.
"À thì... Ta đã hỏi rồi, nhưng không tìm được ai cả. Cô nương không ở trong phòng chăm sóc Lục công tử, xuống đây làm gì?"
"Ta có hơi lo lắng. Trông hắn không được ổn lắm. Mạt tỷ, không tìm được người, chúng ta phải làm thế nào?"
Tuy nói là lo lắng, nhưng từ vẻ mặt đến giọng nói đều không có chút gì gấp gáp, ngược lại rất bình thản.
Nếu không phải Diêu Mạt tinh ý vừa nhìn đã thấy hai tay của nữ tử trước mặt đang không tự chủ được mà run nhẹ thì cũng thực sự cho rằng lòng dạ nàng ấy được làm bằng sắt đá. Gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh kia chẳng qua là để gạt người. Dáng vẻ vô tâm, hờ hững cũng chỉ để che giấu nội tâm dễ dao động, dễ tổn thương của nàng.
Lại là một cô nương tội nghiệp - không biết tại sao nhưng trong đầu Diêu Mạt đột nhiên loé lên suy nghĩ đó.
Nàng cười rạng rỡ, trấn an Thiên Nương: "Ngươi yên tâm quay lại chăm sóc Lục công tử đi. Người của hắn nhất định không để hắn chết ở đây đâu."
Thiên Nương sực nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875199/chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.