Lục Phàm vừa về tới Lục gia thì đã bị phụ thân thân yêu của mình gấp gáp kéo thẳng ra vườn.
"Phụ thân, từ từ đã nào. Có chuyện gì vậy?" Hắn vừa bước nhanh theo sau Lục tướng quân vừa hỏi.
Lục Gia Phi yên vị trên ghế đá, mặt nhăn thành một nhúm. Trong mắt có tức giận, có lo lắng cũng có buồn bực. Nhìn sang khuôn mặt dửng dưng, bất cần đời của thằng quý tử nhà mình, ông càng thêm tức giận, đá ngay một phát vào chân hắn.
Lục Phàm ôm chân kêu oai oái trước đòn tấn công không có chút lực sát thương nào ông: "Con vừa mới trở về mà người đã ra tay tàn nhẫn như vậy rồi! Người còn chẳng thèm hỏi thăm con gì cả?"
"Cái tính ham chơi đó của con có phải ngày một ngày hai đâu, ta còn lạ gì nữa! Đừng có mà giả vờ, ngồi xuống nói chuyện cho tử tế. Sao con lại chẳng có chút khí phách nào của ta năm đó vậy hả? Nhìn dáng vẻ không đoan chính này của con, đừng nói Phí gia Nhị tiểu thư không vừa mắt mà đến ta cũng chẳng ưng nổi nữa là. Haizzz... cũng không biết Lữ Linh công chúa có bệnh về mắt hay gì mà lại muốn gả cho cái tên yếu ớt vô dụng như con."
Lục Phàm nghe tới hai chữ "Lữ Linh" liền nhếch mép, điềm tĩnh nhấp một ngụm trà xanh khéo léo giấu đi vẻ mặt của mình. Hắn cười nhạt: "Sao người lại nói vậy? Nhi tử của người có một gương mặt "khuynh đảo nhân tâm", ai gặp cũng yêu cũng quý đó. Sau này con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875180/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.