Lần nữa mở mắt ra thì nàng đã ở bệnh xá. Bên cạnh mà một nam tử trẻ tuổi đang buốc thuốc, xung quanh còn có mấy người bệnh khác đang nằm.
“Phí tiểu thư, người tỉnh rồi à? Cảm thấy có chỗ nào không khỏe không?” Điền Tâm ân cần hỏi thăm.
Thiên Nương xoa xoa tâm mi: “Ngoài có hơi đau đầu một chút thì còn lại vẫn ổn. Đa tạ đại phu đã đưa ta về bệnh xá, tiền thuốc bao nhiêu cứ đến Phí gia lấy là được.”
Điền Tâm thấy nàng không sao thì lập tức tiếp tục công việc đang giang dở của mình: “Tiểu thư không cần khách khí như vậy, chẳng qua là trùng hợp thấy người ngất giữa đường ta mới mạo phạm, đưa người về bệnh xá mà thôi. Vẫn chưa dùng thuốc gì cả, không cần trả tiền đâu.”
“Trời đã tối ngươi còn ra ngoài nữa sao?”
“Vâng, trong bệnh xá hết thuốc nhưng lại cần gấp nên ta thử chạy đến mấy quầy dược liệu trong thành xem thử.”
Đang nói chuyện thì một tiểu hài tử độ tầm 7, 8 tuổi chạy vào kéo tay ống tay áo của y: “Điền Tâm ca ca, đằng kia có một người bị gãy tay ạ! Huynh mau đến xem với.”
“Ta đến ngay đây.”
Thiên Nương thấy y bận rộn lại thêm phần trời đã tối nên không tiện lưu lại, nàng đứng dậy tạm biệt, rồi trở về nhà. Từ ngoài cửa, nàng vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện bên trong.
Một trong nam ổn định, đoán chừng là của vị đại phu tên Điền Tâm vừa rồi: “Đại thúc, sao tay thúc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875164/chuong-46.html