Lộ Kiều khóc đến sưng cả mắt thì cuối Phí Vân Đình cũng về, ông ta chưa kịp thở dài bời tình hình trong triều thì bà đã nước mắt giàn giụa kể chuyện Bảo Nhiên mất tích, đồng thời cũng lẳng lặng giấu bức thư tay đi.
Thiên Nương đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng nhìn hai cây nến long phụng đang tàn dần cũng bình rượu chưa kịp uống giao bôi. Bên ngoài vọng lên tiếng gõ, sau đó cửa phòng dần hé. Giọng nói quen thuộc khiến nàng không khỏi kinh ngạc mà ngước đầu nhìn.
“Thiếu phu nhân, tới giờ dùng bữa rồi.”
“Mẫn Nhi?!”
Mẫn Nhi cười tươi rói, đôi mắt vì vui mừng mà trào nước: “Dạ? Tiểu thư?”
“Sao ngươi lại ở đây?” Người làm trong nhà đều nói Phí Vân Đình đã bán nàng đi rồi mà?
Thiên Nương không nhịn được mà nắm lấy tay nàng, giọng nói kích động: “Là Lục Phàm mua lại ngươi sao?”
“Đúng vậy ạ. Hôm đó, nô tỳ bị đưa đến thanh lâu nhưng may thay người của Lục gia lại xuất hiện, chi một số tiền lớn mua lại khế ước bán thân của nô tỳ.”
Nàng dịu dàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt của Mẫn Nhi, lòng cảm thấy ấm áp: “Vậy mà hắn chẳng nói với ta lời nào…”
“Chắc ngài ấy muốn tạo bất ngờ cho người. Nào, tiểu thư, mau ăn cơm thôi, nô tỳ hầu hạ người.”
…
Nửa tháng này có rất nhiều chuyện xảy ra. Lục phu nhân đã trở về, thi thoảng nàng sẽ cùng bà chuyện trò, quan hệ cũng rất hòa hợp. Lục tướng quân thì đã dẫn binh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nuong-tu-pham/2875157/chuong-50.html