Chương trước
Chương sau
Nghĩ lại thì, nam nhân trước mặt vẫn luôn che chở nàng, hắn luôn xuất hiện vào lúc nàng cần hắn nhất, thậm chí lần đó không ngần ngại đối nghịch với mẫu hậu hắn để mang nàng đi.

Trước đó nữa, nàng cũng từng thấy hắn vì chuyện nàng bị trúng độc mà ngày đêm kề cận chăm sóc, còn lệnh Đỗ Phùng mang tất cả văn thư đến điện của nàng vừa tiện hắn giải quyết, lại có thể chăm nàng đang hôn mê.

Hắn đối với nàng thực quá tốt, mà nàng vẫn chưa cho hắn được thứ gì. Từ khi gả vào Đông Cung, nàng chưa làm tốt được chức trách của một Thái tử phi, chưa xứng đáng với danh thê tử của hắn.

“Đình Nhi.”

Đường Thiên Hàn thấy nàng thất thần, mãi vẫn không lên tiếng liền khẽ lay lay người nàng.

Cảnh Như Đình giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ kia, ngước mắt nhìn hắn, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen sâu không thấy đáy của hắn đang nhìn mình.

“Điện hạ vừa nói gì?”

Hắn mỉm cười ấm áp, lặp lại những gì bản thân vừa nói: “Ta đang nghĩ đến chúng ta thành thân được một năm rồi, nàng lại cứ lạnh lùng xa cách với ta như vậy, ngay cả một tiếng phu quân cũng khó mà nghe được.”

“Thiếp được dạy rằng biết thân phận mình là Thái tử phi, phu quân là Đông Cung Thái tử, gọi một tiếng điện hạ mới được coi là đúng phép tắc.” Nàng từ tốn trình bày.

Sau đó nghe được hắn lẩm bẩm điều gì, có điều hắn nói rất nhỏ nên nàng không nghe rõ. Nàng hỏi, hắn chỉ đáp không có gì.

Đường Thiên Hàn nắm bàn tay nàng, cả hai tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện. Hắn nghiêng đầu về phía tai nàng nói:

“Nàng biết không, mấy ngày trước phụ hoàng nhắc đến, vì sao hai chúng ta thành thân đã lâu mà vẫn chưa thấy có động tĩnh?”



Cảnh Như Đình nghe được mấy lời này, đột nhiên cả khuôn mặt đỏ bừng lên, chạm vào nóng ran như bị sốt. Nàng quả thật chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Hơn nữa…… hơn nữa nàng và hắn đến nay vẫn chưa viên phòng, lấy đâu ra động tĩnh?

Chuyện này chung quy vẫn khiến tiểu cô nương như nàng cảm thấy xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào, lại nghe thấy hắn tiếp tục nói:

“Lúc trước thân thể nàng không tốt nên phụ hoàng không vội thúc giúc, bây giờ nàng điều dưỡng ổn định đã được một thời gian, khó tránh sẽ bị hỏi đến. Có điều, nếu nàng không muốn ta sẽ không cưỡng ép.”

Hắn nói một tràng dài, tim nàng chợt run lên, cảm động từ tận đáy lòng trào dâng lên.

Hình như nàng không nghe theo lời mẫu thân được nữa rồi. Mặc cho từng câu từng chữ ngày thành thân mẫu thân đã nói với nàng, nàng luôn khắc ghi trong tim, nhưng hiện giờ lại không thể làm theo.

Nàng dường như cũng thấu hiểu được vì sao cô mẫu Cảnh Khiết Phi lại dành tình cảm sâu đậm cho Thiên Ninh hoàng đế đến thế. Ngay cả khi cô mẫu bởi vì thất vọng về người ngồi trên long ỷ kia mà xuất cung ở ẩn, cô mẫu vẫn luôn nhớ nhung đến người đó, càng nhớ nhung về Tấn Vương thuở thiếu thời, nhớ về chàng thiếu niên cùng lớn lên ở doanh trại.

Có lẽ cuộc đời của nàng, kể từ khi nhận lấy mối hôn sự này thì đã định sẵn sẽ đi đến ngày hôm nay, nàng không thể trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh.

Một khi động lòng, đời này khó thoát.

Nhưng hắn giống như phụ hoàng hắn, hiện tại là trữ quân, tương lai sẽ kế thừa ngôi vị của phụ hoàng, liệu hắn có khác biệt hơn phụ hoàng hắn bao nhiêu phần?

Hay chưa nói đến xa như vậy, ngay lúc này chẳng qua Đông Cung chỉ có một mình nàng nên hắn mới đối đãi không bạc, ngày sau thê thiếp thành đàn, hắn chưa chắc sẽ nhớ đến một thê tử đến bổn phận còn không làm tròn như nàng.

Lúc ra đến chỗ xe ngựa, Cảnh Như Đình phân vân một hồi lâu cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Nếu thiếp không muốn, điện hạ biết nói thế nào với phụ hoàng?”



Hắn là Thái tử, nàng không sinh con cho hắn thì sẽ có nữ nhân khác thay nàng làm điều này. Kỳ thực nàng không cần hỏi cũng biết, nhất định hoàng đế sẽ ban cho hắn vài thiếp thất để hắn có thể mau chóng con cháu thành đàn, yên bề gia thất.

Đường Thiên Hàn nhìn ra được tâm tư của nàng, tiến đến thật sát ôm nàng vào lòng, đôi tay khẽ xoa xoa lưng nàng như đang trấn an.

Nàng bất ngờ trước cái ôm của hắn, nhưng cũng không có ý định thoát ra.

“Nàng lo lắng ta sẽ nạp thiếp?”

Cảnh Như Đình lắc đầu: “Không lo. Điện hạ là trữ quân, nạp thiếp là chuyện dĩ nhiên, thiếp không có quyền cấm cản.”

Không chỉ là trên phương diện con cái, nạp thêm thiếp thất cũng là để lôi kéo phe cánh cho bản thân.

Điều này trước đây nàng không hiểu, nhưng từ sau khi vào Đông Cung, nhìn thái độ của đám quý tộc đối với nàng khi có hắn và không có hắn, nàng tự khắc hiểu được gia thế và thân phận cần tương xứng đến mức nào, càng hiểu được hắn phải có thế lực thông qua những hình thức nào.

Có khi nàng cũng chỉ là một trong…….

“Ta không có ý định nạp thêm thiếp thất.”

Cảnh Như Đình kinh ngạc mở to mắt, cựa quậy thoát khỏi vòng tay Đường Thiên Hàn, “Sao có thể? Nào có thiên tử lại không có hậu cung?”

“Không phải là không có, chỉ là không nhiều mà thôi, và sẽ có ta.”

Lần này nàng thực sự chắc chắn, bản thân đã động tấm chân tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.