Nàng ở Thiên Ninh cũng được một thời gian rồi, nỗi nhớ quê nhà cũng theo đó mà lớn dần. Mỗi tối ngồi ở chòi gỗ ngắm trăng, nàng lại nhớ đến khoảng thời gian còn ở Đông Lương, thật hạnh phúc và vui vẻ.
Ở Đông Lương có mẫu hậu và hoàng huynh luôn yêu thương nàng, còn có các ca ca và tỷ tỷ chiều chuộng nàng hết mực. Dưới sự yêu chiều ấy, nàng mỗi ngày không luyện võ công thì sẽ chạy khắp ngõ phố chơi đùa.
A Ly mang trà ra trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của nàng liền tiến tới cùng nàng tâm sự.
“Công chúa, người nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
“Ta chỉ là nhớ lại khoảng thời gian còn ở Đông Lương. Nhớ lại lúc ấy thật vui vẻ biết bao! Mỗi ngày ta đều vô lo vô nghĩ vui chơi, làm bất cứ điều gì mình thích. Ta còn nhớ không ít lần ta cùng ngũ tẩu đi dạo khắp kinh thành, thật sự rất vui.”
Nhìn tách trà trước mặt, nước trà trong soi rõ bóng trăng, đêm trăng này, mang vẻ đượm buồn đến lạ. Đôi mắt nàng không biết tự bao giờ đã ướt đẫm nước mắt. Dáng dấp nàng khóc tựa lê hoa đái vũ, cũng khiến người ta đau lòng thay cho sự cô quạnh của nàng ở chốn xa lạ này.
“Ta ở đây ngoài ngươi ra chẳng có ai bên cạnh, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà hoàng huynh giao phó, để còn trở về Đông Lương nữa.”
“Công chúa, nô tỳ sẽ luôn ở bên người, dốc hết sức mình để giúp đỡ người.”
Mấy ngày sau đó, Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ninh-ky-hau/2914366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.