“Huynh đúng là điên rồi. Cảnh Như Đình hiện tại đã là Thái tử phi, nếu để người khác ngoài ta nhìn thấy bức tranh này của huynh sẽ trở thành tai họa cho cả hai người đấy.”
Tề Thiên Khả nhìn bức tranh trên tay, lại nhìn sang bộ dạng của Hoắc Noãn Bách, chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm.
“Huynh yên tâm. Chỉ có hai chúng ta biết đến sự tồn tại của nó thôi.”
Kể từ khi thành thân đến nay đã hơn nửa năm nhưng thời gian sống ở Hoắc phủ của Hoắc Noãn Bách ít ỏi vô cùng. Thời gian qua nếu không phải là theo cha ra chiến trường thì cũng là lui tới chỗ của Tề Thiên Khả, hắn chính là không hề có ý định quay về nhà.
Ở Hoắc phủ có nương tử xinh đẹp bầu bạn, lại có người hầu kẻ hạ mọi việc thì không muốn, hắn cứ nhất định phải bám riết lấy biệt viện phía sau y quán Khả Tịnh này.
Cho dù là vì nguyên nhân gì, hiện tại hắn và Lý Sở Lộ đã là phu thê, cứ suốt ngày trốn tránh không muốn gặp mặt thê tử của mình là điều không thể nào.
Nhưng gần đây Hoắc Noãn Bách bắt đầu nhớ Cảnh Như Đình. Hắn nhớ nàng rất nhiều, mỗi một khắc nhớ nhung đều không khỏi nghĩ đến ngày tháng tươi đẹp trước đây của bọn họ.
Mới thoáng một cái đã nửa năm không gặp, hai người giờ đây thân phận cách biệt,
kể cả có cơ hội cũng không dám gặp gỡ riêng.
Thực lòng mà nói, nàng sớm đã buông bỏ đoạn tình cảm này, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ninh-ky-hau/2914261/chuong-57.html