Chương trước
Chương sau


Ngày đầu tiên của năm mới, trong cung mở yến tiệc, các hoàng tử và công chúa đều có mặt đầy đủ.

Ở Đông cung, Cầm Nhi đang giúp nàng thay y phục và búi tóc để chuẩn bị tham dự cung yến. Gả vào hoàng cung được nửa năm, nàng biết Thiên Ninh hoàng hậu vốn không ưa gì nàng, nên bà không thường triệu nàng vào Phụng Hà điện chăm sóc.

Đây là điều may mắn nhất của nàng trong suốt khoảng thời gian qua.

Trước đây nàng từng nghe không ít những câu chuyện tranh đấu quyền lực hậu cung giữa cô mẫu nàng là Cảnh quý phi và Thiên Ninh hoàng hậu. Năm ấy bởi vì cuộc chiến tranh giành ngai vàng mà Cảnh quý phi cùng đương kim bệ hạ hiện tại không thể bên nhau một cách trọn vẹn, hoàng đế bất đắc dĩ phải cưới Thiên Ninh hoàng hậu làm chính thê.

Sau khi lên ngôi hoàng đế lại phong Cảnh thị làm quý phi, từ đó mới khiến hoàng hậu căm ghét người nhà họ Cảnh như vậy.

Thậm chí sau này khi Cảnh quý phi đã xuất cung ở ẩn, bà ta vẫn chưa một ngày an tâm với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ của mình, thường xuyên chèn ép Dực vương Đường Thiên Hân.

Nàng biết lẽ đó, cho nên đối với người này cực kỳ phòng bị, tránh được lúc nào hay lúc ấy. Nhất là khi Đường Thiên Hàn không ở cùng, nàng thực không dám bước chân vào Phụng Hà điện một mình.

“Nàng chuẩn bị xong rồi sao?”

Cầm Nhi giúp nàng thay y phục xong đã lui xuống từ lâu, nàng cũng chẳng biết Đường Thiên Hàn xuất hiện từ khi nào, chỉ thấy khi hắn gọi nàng, nàng quay sang nhìn thì hắn đã đứng ngay sát bên.

Cung yến là dịp quan trọng, chuyện ăn mặc càng không thể qua loa, từ nửa tháng trước y phục dự lễ của nàng đã được mang đến. Lúc đầu nhìn qua thấy từng đường chỉ vàng thêu trên gấm hết sức tinh xảo, mặc lên nhất định sẽ mang cho nàng một chút dáng vẻ cao quý của hoàng tộc. Nhưng hiện giờ nhìn lại trong gương, bộ gấm y màu đỏ mận, lại thêm áo choàng dài quét đất cùng kiểu tóc búi vân kế khiến một thiếu nữ mới tuổi mười sáu như nàng già dặn hẳn.

Đường Thiên Hàn nắm bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Như Đình đang giấu kín sau mấy lớp y phục, tay kia đưa lên vuốt vuốt lọn tóc trước trán nàng, động tác cực kỳ âu yếm. Nếu là trước đây nàng sẽ lập tức né tránh, nhưng dường như thời gian gần đây nàng đã dần làm quen, đứng yên đó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Đi thôi.”

Cảnh Như Đình gật đầu, bước đi cùng hắn ra bên ngoài.

Từ khi vào cung đến giờ, đây mới là yến tiệc đầu tiên nàng tham gia với thân phận là Thái tử phi. Trên đường đến đại điện, trong lòng nàng có chút lo lắng, muốn hỏi thử Đường Thiên Hàn nhưng lại không biết nên nói thế nào, hơn nữa cũng chẳng dám nói.

Nàng chưa từng chủ động bắt chuyện với hắn. Trước này mỗi lần nói chuyện đều là hắn bắt đầu trước, giờ đây muốn lên tiếng bỗng nhiên lại thấy ngượng miệng.

Đường Thiên Hàn đi bên cạnh, thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, bèn hỏi:

“Nàng có điều gì muốn hỏi ta sao?”

“Thiếp là lần đầu tiên tham gia yến tiệc có nhiều người như vậy, ai ai cũng thân phận cao quý, có hơi lo lắng. Thiếp sợ lát nữa bản thân sẽ vô tình làm điều trái với lễ nghi.”

Hắn nắm tay nàng, bàn tay hai người đan vào nhau, giọng nói trầm ấm trấn an: “Có ta ở đây. Nàng không cần phải lo lắng. Ta sẽ luôn luôn ở bên nàng không rời, vậy nên nàng không cần phải lo gì cả.”

Luôn luôn ở bên không rời.

Một câu này của hắn khiến tim nàng lỡ mất một nhịp, sau đó liên tục đập rất nhanh.

Nàng biết ở chốn cung cấm này không tồn tại thứ gọi là chân tình, và nó càng không nên nảy sinh ở một nữ tử như nàng. Nhưng những ngày tháng qua ở Đông cung, đối diện với sự ghét bỏ của Thiên Ninh hoàng hậu và nhiều kẻ có chức quyền khác, đối diện với sự cô đơn lẻ loi, đối diện với toan tính âm mưu của người thân thiết nhất, chỉ có hắn ở cạnh giúp đỡ nàng, quan tâm nàng, chăm sóc nàng.

Nàng chỉ là một nữ tử còn chưa qua tuổi mười bảy, trái tim làm sao sắt đá đến mức vô tâm vô phế.

Chỉ sợ chút rung động của hiện tại sẽ mang đến cho nàng ngàn vạn bi kịch sau này.

Nàng là ai, chỉ là một nhi nữ xuất thân từ gia tộc võ tướng. Mà hắn lại là Thiên Ninh Thái tử tôn quý vô cùng, cho dù nàng và hắn có là phu thê, thân phận cách biệt quá lớn, sao có thể nói có tình cảm là có tình cảm.

Mỗi một khắc ở cùng hằn nàng đều tự nhắc bản thân về lời căn dặn của mẫu thân trước khi xuất giá, nhưng mỗi một lần nhắn nhủ lại là một lần rung động, có lẽ đến một ngày nào đó tình cảm sẽ lớn đến không thể kiểm soát được nữa, liệu đến khi ấy hắn có bỏ rơi nàng, không còn đối tốt với nàng như bây giờ?

“Điện hạ.”

Trong lúc suy nghĩ bận tâm đến những chuyện kia, Cảnh Như Đình bất giác gọi hắn, đến khi nàng tỉnh táo lại thì lời đã ra khỏi miệng.

Đường Thiên Hàn mỉm cười dịu dàng, nghiêng người về phía nàng, “Nàng nói đi, ta đang nghe đây.”

Giờ thì hay rồi, nàng gọi hắn xong lại chẳng biết nên nói gì, nghĩ tới nghĩ lui mới ra được một cách đối phó chẳng ra đâu.

“Thiếp........ hơi lạnh.”

Thật ra lời này cũng chẳng phải nói dối, y phục hôm nay của nàng mỏng manh hơn thường ngày, nàng lại đang đi trên đoạn đường hành lang bằng gỗ dẫn đến đại điện, gió thổi từng đợt rất mạnh mẽ.

Đường Thiên Hàn dừng lại, cởi chiếc áo choàng bằng lông thú ra khoác lên người nàng. Cảnh Như Đình vội từ chối: “Thiếp không cần đâu, điện hạ sẽ bị lạnh mất. Sức khỏe của điện hạ so với thiếp càng quan trọng hơn.”

Hắn lại lắc đầu nói: “Ta không sao. Nàng vừa khỏi bệnh không lâu, cần phải mặc ấm một chút.”

Cảnh Như Đình không nói gì nữa, đứng im để hắn khoác áo cho mình, đôi mắt long lanh len lén ngước nhìn đối phương, gò má hơi ửng hồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.