Thời gian nửa tiếng chuẩn bị thật sự không nhiều nhặn gì, Lam Túy khởi động tay chân làm nóng cơ thể, sau đó nhận lấy áo lặn từ người làm của Dung gia rồi lên xe thay đồ.
Đợi Lam Túy lên xe, Dung Thiên Mạch mới đi tới cạnh Dung Thập Tam.
"Thập Tam, em dẫn con bé xuống dưới chắc không có vấn đề gì chứ?"
Thật ra cũng khó trách Dung Thiên Mạch lại hỏi như vậy, tuy anh có nghe qua danh tiếng Lam gia, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp Lam Túy. Cô mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, khi không nói chuyện, đôi mày trông rầu rầu, mang nét u sầu man mác, gương mặt lại thường tỏa ra nét thơ ngây thuần khiết, khiến người ta sinh lòng thương yêu. Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống em gái hồn nhiên hay trốn trong nhà không biết thế gian hiểm ác, nào có giống một mộ tặc biết chui xuống đất đào mộ đâu.
"Anh lại bị gương mặt của con bé đó lừa rồi" Dung Thập Tam lẩm bẩm "Anh không phải chưa từng nghe qua danh tiếng Lam gia, vậy mà anh còn cảm thấy nó là một cô gái ngây thơ thì anh chính là con heo. Lam gia có quy định, mười lăm tuổi nó đã một mình xuống đất rồi, đừng xem thường nó"
Bị Dung Thập Tam chửi là heo, nhưng Dung Thiên Mạch vẫn tốt tính cười cười, không nói gì nữa, chỉ có Bạch Tố Hà đứng sau lưng Dung Thiên Mạch khinh khỉnh hừ một tiếng.
Dung Thập Tam nhìn cô gái rất xinh đẹp này cũng cảm thấy đau đầu. Không biết có phải là mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nien-tuy/231909/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.