"Được rồi, mọi người cũng mệt mỏi rồi, trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút, nóng giận cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Mộ là vật chết, người còn sống, không lẽ đang sống sờ sờ lại bị nghẹn chết phải không?"
Lam Túy mặc dù cũng không nghĩ ra lối ra, hơn nữa còn mang trên người thương thế, nhưng với tư cách là người Lam gia, nàng không thể để cho sĩ khí cứ như vậy thụt lùi. Nếu không có sĩ khí thì chính là chấm hết, bởi vậy Lam Túy cứng rắn nặn ra nụ cười, nói đến sự may mắn vẫn còn tồn tại để mọi người nghỉ ngời tại chỗ, khôi phục thể lực.
Mỗi người đều biết tầm quan trọng của đồ đạc trong ba lô sau lưng, cho dù bị cơ quan tường mộ vây khốn cùng thể lực cạn kiệt uy hiếp, ba lô vẫn cột chặt sau lưng không rời. Nghĩ tới hơi thở vẫn còn hổn hển, cổ họng cũng đã khát, nghe được lời Lam Túy nói, nghĩ cũng phải, muốn chết cũng phải làm ma no, để bụng đói đi xuống hoàng tuyền thật không có lợi đi!
Tây Qua và Trọng thúc đem nước uống, bánh bích quy và thịt khô trong túi móc ra, ngay sau đó Du Thần bên kia cũng đem thức ăn ra, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Chỉ có Quân Y Hoàng và Bạch Tố Hà không có cách nào chạm vào đồ ăn, với Quân Y Hoàng người khác không dám hỏi tới, Bạch Tố Hà có Mông Tranh canh giữ ở bên người, được nàng ngoan ngoãn dùng nước cẩn thận rửa đi máu đọng trên mặt, lại mở ra cánh môi mỏng đem nước chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nien-tuy/1016706/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.