"Vậy ý của ông tức là, thứ nằm sau cánh cổng đồng không phải là mộ thất chính của ngôi mộ này? Hay có thể nói căn bản đây chỉ là một cái mộ giả?" gã thủ hạ của giáo sư Trần hỏi nửa tin nửa ngờ, trông gã thất vọng ghê gớm.
Cứ tưởng mục tiêu gần ngay trước mắt, giờ đây bất thình lình lại có người bảo với gã cái thứ này chỉ là hàng giả, hoàn toàn không đáng một xu – giống như một thìa đồ ăn hảo hạng đã đưa lên tới miệng rồi mới đột nhiên phát hiện mớ đồ ăn đó đã biến thành một thìa phân, loại cảm giác này quả thật là hết sức tồi tệ.
Vương Phú Quý nhìn gã một cái, lại nói: "Mộ giả thì không tới nỗi, đoán chừng nó là một mộ thất giả, loại thủ đoạn này được dùng rất nhiều trong hầm mộ, đây chỉ là một trong số đó. Theo lẽ thường suy đoán, mộ thất chính thật thông thường sẽ nằm gần mộ thất giả, dù sao vị trí Mắt Rồng trong phong thủy cũng chỉ có một, dù là chủ nhân ngôi mộ hay thân nhân của họ, cũng không ai tốt bụng đến mức dành Mắt Rồng cho người thế thân. Chúng ta cứ vào trong tìm thử, đừng chạm lung tung vào đồ đạc, có lẽ sẽ có đường hầm thông đến mộ thất chính"
Câu nói này ngay lập tức khuấy động lòng nhiệt huyết của mọi người có mặt ở đó.
Con người là một loài động vật rất kỳ lạ, khi trước mặt là nỗi sợ hãi, thậm chí là cái chết, họ sẽ luôn oán trời trách đất, hối hận đủ kiểu rằng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nien-tuy/1016695/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.