Ông cụ Tô càng nói càng kích động, như chỉ hận không thể đuổi Lâm Hiên đi ngay.
“B00 đồng cũng không xứng à? Vậy 100 triệu! Muốn trị bệnh của ông phải trả 100 triệu, thiếu một cắc cũng không được!”
Trong lòng Tô Huệ Chỉ lộp độp một tiếng, cô biết rõ, Lâm Hiên nói là làm, lần này phiền phức rồi đây.
“Ha ha, tao thấy mày điên rồi đấy! Bố tao không cần mày cứu, còn 100 triệu gì nữa, một xu bọn tao còn thấy nhiều rồi!"
Tô Xương Vân nở nụ cười giễu cợt, không hề coi Lâm Hiên ra gì.
Lâm Hiên vẫn chẳng dao động, trên mặt anh vẫn là nụ cười.
Ngay lúc này, cửa mở ra, quản gia tiến vào. “Mộc Thiên Hoa! Bác sĩ Mộc Thiên Hoa tới!”
Sau đó một ông lão mái tóc hoa râm cầm theo hộp. gỗ từ cửa lớn bước vào.
Ông cụ Tô thấy người tới thì hưng phấn đứng lên, cơ thể run rẩy.
Ông ta tiến lên đón Mộc Thiên Hoa.
“Bác sĩ Mộc, cuối cùng ông cũng đã tới, mạng của tôi đang chờ ông cứu đây!”
Mộc Thiên Hoa là bác sĩ có tâm, vội vàng đỡ lấy ông cụ.
Nhưng hai mắt ông ta đã nhìn chằm chằm Lâm Hiên rồi. 'Vì ông ta là một trong những người đã khám cho.
Thượng Quan Ngọc Băng trong trang viên của Thượng Quan Thiên Tỉnh.
“Cậu Lâm!”
Mộc Thiên Hoa cung kính chào Lâm Hiên một tiếng.
Khi ấy, mười mấy bác sĩ đông y và hai bác sĩ tây bọn họ cộng lại đều bó tay hết cách nhưng Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhan-quy-y/3401406/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.