Trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông Vương kiểm tra mạch đập của cậu bé, mày nhíu chặt.
“Độc tố đã vào tim, ông già cổ hủ này bất lực.”
Bác sĩ đeo kính như đã nắm bắt được cơ hội, lập tức quát: "Tôi đã nói rồi, chính lão già này đã châm cứu lung tung, hại chết cậu bé."
Tiêu Thiên Hàn nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ đeo kính.
"Ông Vương, thật sự không còn cách nào nữa sao?"
Ông Vương thở dài, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên: "Chàng trai trẻ, cậu có cách gì không?"
Suy cho cùng Lâm Hiên cũng là một Thần Y trẻ tuổi, nếu như tại chỗ này có người cứu được cậu bé, theo quan điểm của ông Vương, chỉ có thể là Lâm Hiên.
"Ông tìm cậu ta? Ông Vương, tôi nghĩ ông điên thật rồi. Sao có thể giao mạng sống của con trai tôi vào tay cậu ta?"
Lý Văn Nhã nghiêm giọng gầm lên: "Đừng tưởng tôi không biết cậu ta chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cậu ta còn chẳng phải là bác sĩ, cũng chẳng có giấy chứng nhận của bác sĩ thì sao xứng chữa bệnh cho con trai tôi?"
Lúc này người trẻ tuổi bên cạnh cũng mở miệng: "Dượng à, sao dượng có thể tin tưởng vào Trung y? Nếu ngay từ đầu đến gặp bác sĩ Trần thì chắc chắn anh ấy đã có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Phương."
Ánh mắt Lâm Hiên trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn cậu bé trên giường bệnh: “Ba phút.”
"Cậu đang nói nhảm gì vậy? Cái gì mà ba phút? Cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhan-quy-y/3401379/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.