Trong góc có một lão tẩu, tiểu nhị hảo tâm không hề đuổi đi, thân thể lão nhân như là khô nước, mặt đầy nếp nhăn, mặc áo bông cũ nát, râu tóc thưa thớt bù xù, hai tay chắp thành chữ thập, quỳ dưới đất không ngừng vái người qua lại, bên cạnh để một cái bát vỡ.
Trương Thành Lĩnh mắt nhìn ông già, tai toàn là cao đàm khoát luận của Tào Úy Ninh: “… Có câu cúc hoa hương tự khổ hàn lai…”
“Không đúng Tào đại ca, hoa cúc nở mùa thu, mùa thu lạnh như vậy sao?”
“Khụ, người ngâm thơ quá nửa là không ốm mà rên, không việc đồng áng, đều là một đám rảnh rỗi vô sự ở trong thư phòng ngâm gió ngợi trăng, chẳng phân rõ được hoa cúc nở mùa nào, cũng là bình thường thôi!”
“Ồ, quả nhiên là một đám mọt sách rảnh muốn đánh rắm, không hiểu gì hết, a ha ha ha…”
Tào Úy Ninh và Cố Tương hai kẻ thảo luận đến phong hoa tuyết nguyệt và thơ từ ca phú, thật sự có thể bức điên người ta, Trương Thành Lĩnh nhẫn nại mãi, rốt cuộc không nghe nổi nữa, liền lấy mấy đồng tiền, xuống lầu cúi người bỏ vào bát lão nhân ăn xin kia.
Lão tẩu lải nhải: “Thiện nhân, cảm ơn thiện nhân, đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ ngài…”
Trương Thành Lĩnh mím môi, hết sức miễn cưỡng cười cười một chút, gã nghĩ cha gã mới là thiện nhân chân chính, ông trời đã phù hộ cả đời, chỉ một đêm ấy thần tiên uống say không nhìn thấy, thế là cha gã chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-khach/2535225/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.