“Ta họ Trương, tên là Trương Thành Lĩnh.” Thiếu niên ngồi xuống, trên khuôn mặt đen sì màu gì cũng có, song cho dù quần áo đã bị xé rách bươm, vẫn có thể thấy rõ màu lót của gấm, không phải nhà bình dân bách tính mặc được, “Chu…”
Gã ngừng lại, không biết nên xưng hô nam nhân sa sút dáng vẻ như ăn mày này thế nào.
“Gọi thúc là được.” Chu Tử Thư mặt dày vô sỉ nói.
Trương Thành Lĩnh nặn ra nụ cười, không được thành công lắm, lại cúi đầu, gã vừa cúi đầu như vậy, tầm mắt nhìn đến nền ngôi miếu hoang đầy rẫy bụi bặm và cỏ tranh, trong lòng ngỡ ngàng, có một nháy mắt không biết đêm nay là đêm nào, một đêm biến cố quá lớn, làm tâm trí gã còn chưa thể đuổi kịp tiến triển của tình thế.
Cố Tương nói thầm một câu: “Trương Thành Lĩnh? Hình như hơi quen tai.”
Chu Tử Thư liền hỏi: “Cha ngươi chính là Nam Hà trang chủ Trương đại hiệp?”
Cố Tương sửng sốt, buột miệng nói: “Ngươi là con trai Trương Ngọc Sâm?”
Biểu cảm khó lòng tin tưởng trên mặt không che giấu chút nào, trắng trợn biểu đạt nghi hoặc “Sao Trương Ngọc Sâm lại có một đứa con phế vật như ngươi”.
Trương Thành Lĩnh hiển nhiên liếc thấy biểu cảm của nàng, đầu càng cúi thấp, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, co lại hai bên người.
Chu Tử Thư vội cắt ngang công kích tinh thần lực sát thương cực mạnh của Cố Tương, y đã phát hiện bản lĩnh người khác không thích nghe cái gì càng nói cái đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-khach-2/1945460/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.