Hứng thú của Ôn Khách Hành với y rõ ràng lớn hơn ác quỷ đang bị treo kia, quay đầu thấy y đi lập tức cũng phải đuổi theo. Ai ngờ người rõ ràng vừa còn trước mắt, giống như loáng cái đã tự dưng không thấy, Ôn Khách Hành dừng bước, ánh mắt đảo qua biển người mênh mang.
Chu Tử Thư cứ như một giọt nước hòa vào biển rộng, phút chốc chẳng còn bóng dáng. Ôn Khách Hành thoáng nghi hoặc nheo mắt, không cam lòng lại tập trung quét một vòng ở phương hướng y biến mất, phát hiện người nọ thật sự cứ thế ngông nghênh mất tích ngay trước mắt.
Nháy mắt ấy trong lòng y bỗng nhiên sinh ra một chút cảm xúc không đáng nói với người ngoài, như là có thứ gì đó thoát ly lòng bàn tay, còn có một chút phẫn nộ không rõ lý do nảy mầm.
Hóa ra người này có thể tùy thời biến mất – cho dù Ôn Khách Hành đoán được thân phận, đoán được tâm tư của y thì y vẫn có thể biến mất bất cứ lúc nào – chỉ cần y muốn.
Y là một con cá giảo hoạt nhất trên đời, từ trong thiên la địa võng của Thiên Song rơi ra.
Chu Tử Thư bỏ rơi Ôn Khách Hành, lại là đi một ngân trang.
Động Đình thậm chí vùng Giang Nam, ngân trang nổi danh nhất có một cái tên cực kỳ chất phác, gọi là “Bình An ngân trang”, làm ăn khá phát đạt, lại không hề gây chú ý quá mức, chưa bao giờ nghĩ chuyện nhúng tay vào việc làm ăn nơi khác. Giống như chủ nhân không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-khach-2/1945424/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.