Chương trước
Chương sau
Ôn Khách Hành nhìn nàng một cái lạnh băng, hung ác nói: “Khi nào thì đến phiên ngươi quản chuyện của ta?”

Giọng điệu của y lại hết sức ác liệt một cách hiếm thấy, Cố Tương hơi sửng sốt, mắt mở to, lắc mình nhảy xuống xà nhà. Nàng từ nhỏ đi theo Ôn Khách Hành, biết người này cho dù trên đại sự không nói hai lời nhưng không phải là không dung được nói đùa, ngày thường Cố Tương quen đùa giỡn chẳng biết lớn nhỏ, chưa từng thấy y trở mặt, chẳng hiểu đây là thế nào.

Cố Tương dè dặt đánh giá y, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân đây là…”

Ôn Khách Hành ngậm miệng, hồi lâu mới hít vào một hơi thật sâu, nhưng vẫn cảm thấy lòng rất phiền muộn, liền nhẹ nhàng dựa cửa sổ hóng gió lạnh, chẳng nhìn Cố Tương, giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Theo ý ngươi, thiên hạ nữ nhân ta không có hứng thú, nam nhân trong mắt ta, nên chỉ có ngoại hình đẹp có thể lên giường, cùng diện mạo không đẹp đáng giết? Ta không thể có một hai bằng hữu để nói chuyện?”

Y bản ý không hề muốn đe dọa Cố Tương, nhưng Cố Tương nhất thời không rõ trong lòng y đang nghĩ gì, ngược lại càng kinh hồn bạt vía, chỉ đành ấp úng nói: “Vâng, nô tỳ đã nói sai.”

Ôn Khách Hành mới định nói, nhìn thoáng qua dáng vẻ hồ đồ của Cố Tương liền nuốt xuống, chỉ cảm thấy nói chuyện với nàng cũng là ông gà bà vịt, quá mất mặt. Khoảnh khắc ấy Ôn Khách Hành lại cảm thấy có vài phần ủy khuất đến muộn, những năm qua bọn họ gặp y không phải sợ thì là thấy y điên điên khùng khùng không thể nói lý, mấy ai có thể trong bóng đêm, ngồi bên đống lửa nghe y hát khúc ca sai nhịp, nói vài câu chuyện xưa chỉ có bản thân hiểu được?

Y đột nhiên hỏi: “A Tương, ngươi thấy ta điên chứ?”

Cố Tương ngẩn ra, chần chừ nhìn y một cái, thấy mặt y thản nhiên, không hề có vẻ giận dữ, mới do dự gật đầu, Ôn Khách Hành quay đầu đi, cười nhạo một tiếng.

Cố Tương ngẫm nghĩ một chút rồi lại bổ sung: “Ngài điên ta cũng đi theo ngài.”

“Ngươi đi theo một kẻ điên làm gì?”

Cố Tương lục tung bụng suy nghĩ hồi lâu, nàng từ nhỏ không muốn đọc sách, cũng chẳng có ai ép nàng học mấy thứ bỏ đi này, liền mừng vì được tự do, hiện giờ chỉ miễn cưỡng biết vài chữ, lúc này mới phát hiện trong bụng người ta có chút mực thì tốt hơn, tỷ như nàng dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng chẳng biết nên nói từ đâu.

Rốt cuộc chỉ còn lại một câu, buột miệng nói ngay: “Điên thì điên, ta cứ cảm thấy, đi theo ngài còn tốt hơn người khác.”

Ôn Khách Hành nhìn nàng hồi lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cố Tương bị nụ cười thoáng tịch mịch của y kích thích, lại không nghĩ ngợi gì nói thêm một câu: “Chủ nhân, ta cảm thấy kỳ thật… kỳ thật ngài là một người tốt.”

Ôn Khách Hành liền cười ra tiếng, gật đầu nói: “Được, hôm nay ngươi đánh rắm cả một tối, cuối cùng cũng nói ra được một câu tiếng người.” Nói xong đẩy cửa sổ muốn nhảy ra.

Cố Tương vội hỏi: “Chủ nhân đi đâu vậy?”

Ôn Khách Hành khoát tay nói: “Ta thấy Diệp Bạch Y kia là một tay mặt trắng, mặt trắng bình thường không phải người tốt, sợ tiểu tử ngốc họ Chu bị thiệt, phải đi theo xem thử.”

Cố Tương còn chưa kịp trả lời thì đã chẳng thấy tung tích y đâu. Cố Tương một lúc lâu mới hồi vị, hiểu được “tiểu tử ngốc họ Chu” là chỉ ai, sắc mặt lập tức khá phấn khích, lẩm bẩm: “Ta hôm nay mới biết nói dối không chớp mắt là gì, tiểu tử ngốc… tiểu tử ngốc… Ha, thế ta nhất định là nha đầu ngốc đệ nhất.”

Đáng tiếc chẳng ai nghe thấy, bằng không nhất định sẽ có người nhắc nhở nàng – mặc dù Cố Tương cho rằng đây chỉ là tự giễu nhưng kỳ thật vẫn rất có đạo lý.

Diệp Bạch Y nửa đêm canh ba gọi Chu Tử Thư ra, cũng chẳng nói đi làm gì, chỉ nhanh chóng xuyên hành trong bóng đêm, khinh công quả thực đã đến mức gió táp chớp giật, Chu Tử Thư kinh sợ phát hiện, nếu không phải người này cố ý chờ thì y lúc này đã bị bỏ rơi rồi.

Hai người một trước một sau chạy đi như vậy không biết bao xa, Diệp Bạch Y dừng chân, chắp tay sau lưng, nghiêng mặt đối với Chu Tử Thư. Chu Tử Thư không biết vì sao y bỗng nhiên dẫn mình đến lộ khẩu vắng người như vậy, nhưng lúc này trong lòng chợt sinh một phỏng đoán, liền đứng không xa không gần ở nơi cách y chừng hai bước, kinh nghi bất định đánh giá y.

Diệp Bạch Y cũng không nói rõ mục đích, mặc y đánh giá – người này thân hình rắn rỏi, lẽ ra người mặc áo trắng, hoặc là có vẻ xuất trần phiêu dật, tuấn mỹ vô trù, hoặc là có vẻ ngả ngớn phóng đãng, làm bộ làm tịch, đây là một loại màu thoạt nhìn nhẹ tênh, dù mặc trên người ai cũng luôn có vẻ thiếu một phân nặng nề, lại bị Diệp Bạch Y “đè” xuống.

Trong bóng đêm, y giống như một pho tượng Phật cổ – Chu Tử Thư bỗng nhiên vô cớ cảm thấy, binh khí của người này hẳn là một thanh trọng kiếm, dù Thái Sơn đổ trước mắt y cũng có thể sừng sững bất động.

Hồi lâu, Diệp Bạch Y mới hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì rồi?”

Chu Tử Thư ngẩn ra, đã minh bạch cảm giác xa cách trên người y đến từ đâu, không nhịn được hơi cúi đầu: “Thứ cho vãn bối mắt vụng về, mấy ngày nay bất kính nhiều, thỉnh tiền bối tha lỗi.”

Diệp Bạch Y trầm mặc một hồi, bỗng nhiên không nói hai lời ra tay như điện, một chưởng chụp thẳng đến vai trái của Chu Tử Thư, chưởng phong kia sắc bén phi thường, nói động thủ là động thủ ngay, chẳng mảy may lưu tình.

Chu Tử Thư giật mình, từ đất bằng bạt lên hơn hai trượng mà lướt tránh, Diệp Bạch Y lập tức đuổi theo, lật trường tụ phong gắt gao đại huyệt quanh thân y.

Chu Tử Thư chỉ nói lộ sốvõ công của y nên là loại cứng rắn, bản thân nội công bị tổn một nửa, không thể cứng đối cứng với y, vừa định dựa vào khinh công trác tuyệt vòng quanh né tránh, mới phát hiện mình đã phạm một sai lầm, đối phương một đôi thủ chưởng lấp trời đất, giống như không đâu không có mặt, mình ở lưng chừng trời chẳng có nơi nào để mượn lực, dưới tình thế cấp bách đành giơ chân đá hướng cổ tay Diệp Bạch Y.

Diệp Bạch Y không mảy may để ý, lật chưởng đi bắt cẳng chân y, Chu Tử Thư xoay người, chỉ mượn chút chưởng phong này, cả người trượt sang bên hai thước như hoa bay lá rụng, khi hạ đất đã biến sắc, chậm chạp mà trầm giọng nói: “Tiền bối có ý gì đây?”

Diệp Bạch Y thu tay, điềm nhiên như không đánh giá y hồi lâu, lúc này mới hỏi: “‘Mị Âm Tần Tùng’ kia là truyền nhân của lão đầu tử không ra gì năm đó, do tiểu tử ẻo lả này càng không ra gì, cũng chẳng hữu dụng, cho nên bị trục xuất khỏi sư môn, nghe nói hắn cái khác không được nhưng thổi khúc cũng phải có vài phần chân truyền, vậy mà lại bị ngươi một âm thổi phá tu hành mấy chục năm, ta còn nói hiện giờ trên giang hồ ở đâu lại ra một hậu sinh ghê gớm, hóa ra là… Tiểu tử, ta hỏi ngươi, binh khí của ngươi là một thanh nhuyễn kiếm đúng không?”

Chu Tử Thư mở to mắt, nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh nửa bước, tay đã theo bản năng rụt vào tay áo, trong lòng nổi lên sát ý rất lâu không có – y vẫn là lần đầu gặp tình huống kiểu này, bản thân không biết đối phương nông sâu, nhưng đối phương tựa hồ rõ mình như lòng bàn tay.

Diệp Bạch Y nhìn thấy thế, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười cứng đờ lại châm chọc, giễu cợt: “Nếu ta muốn làm gì, ngươi trước mắt còn có thể đứng nói chuyện sao? Thủ khinh công ngươi vừa mới lộ kia, toàn thiên hạ độc một nhà này, tên là ‘Vô tế vô ngân’. Tần Hoài Chương Tứ Quý trang năm đó là sư phụ ngươi đúng không? Hừ, hai thầy trò các ngươi điểm này trái lại giống hệt nhau, chẳng cần biết gặp ai đều lấy lòng tiểu nhân đo trước.”

Chu Tử Thư lạnh lùng nói: “Cổ tăng tiền bối cố nhiên là võ lâm danh túc, nhưng gia sư sớm đã quy tiên, vãn bối cho dù bất hiếu cũng không dung được kẻ khác làm nhục người như vậy.”

Diệp Bạch Y ngẩn ra, thất thanh nói: “Sao cơ, Tần Hoài Chương đã chết rồi?”

Chu Tử Thư còn chưa kịp nói gì, ánh mắt Diệp Bạch Y bỗng nhiên tối đi, trên mặt lại thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng, khẽ nói: “Đúng rồi, cũng không biết đã bao nhiêu năm, đời Hán còn chẳng biết, nói gì đến Ngụy Tấn, nói gì đến Ngụy Tấn… Trong núi không nhật nguyệt, hóa ra trên đời đã ngàn năm, ngay cả Tần Hoài Chương cũng chẳng còn nữa.”

Chu Tử Thư cau mày đánh giá y một hồi, phát hiện y không hề có ác ý, chỉ là vẫn không biết nói tiếng người mà thôi, liền hơi thả lỏng.

Trong lòng y đã nhận định người này là Trường Minh sơn Cổ tăng trong truyền thuyết, tuy rằng không biết ông ta vì sao đã qua ngần ấy năm mà vẫn bảo trì dáng dấp thanh niên như trường sinh bất lão, chẳng lẽ thật như người đời nói, đã mọc cánh thành tiên rồi?

Diệp Bạch Y chìa tay nói: “Đưa kiếm của ngươi cho ta xem thử.”

Thấy Chu Tử Thư bất động, Diệp Bạch Y liền sốt ruột nói: “Cho là ta chưa thấy sao, còn là năm ấy ta cho sư phụ ngươi cơ mà, nào có ai thèm giành đồ của ngươi, xem cũng không được hả? Đồ đệ của Tần Hoài Chương sao mà không nên thân như vậy!”

Chu Tử Thư lúc này mới nhớ, trên thanh kiếm kia có khắc hai chữ “Bạch Y”, ban đầu còn cho là kiếm minh cổ quái gì, ai ngờ lại là tên của kẻ này, nhất thời sắc mặt khó coi, trong lòng hết sức buồn nôn, vì thế không tình nguyện thò tay đến bên hông, mân mê một hồi trên đai lưng, trong tay liền thêm một thanh nhuyễn kiếm cực rõ ràng, đưa cho Diệp Bạch Y.

Diệp Bạch Y nhìn lướt qua bàn tay vàng vọt gầy đét kia, vừa cau mày nhận còn vừa xoi mói: “Yên lành một người, nhất định phải đắp thêm một lớp da, người không ra người quỷ không ra quỷ, ta chướng mắt nhất là bộ dáng giấu đầu lòi đuôi này của hai thầy trò các ngươi.”

Chu Tử Thư vừa làm hảo hán không chịu thiệt trước mắt im lặng không đáp, vừa thầm nghĩ – lão bất tử này.

Diệp Bạch Y cầm thanh nhuyễn kiếm nọ trong tay, thân kiếm tràn đầy nội lực của y liền cứng lên, hơi run run như có cộng hưởng, phát ra tiếng vù vù, trong mắt mi dài nhỏ của Diệp Bạch Y bỗng dưng lướt qua một chút hoài niệm buồn bã. Y nhìn thanh kiếm tên “Bạch Y” nọ, thầm nghĩ thì ra cố nhân đều đã mất, mấy thứ này ngược lại trường mệnh, cũng vào tay tiểu bối rồi.

Một hồi lâu, mới trả lại cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư ngoài cười trong không cười nói: “Không biết tiền bối đêm khuya gọi vãn bối ra, trừ thử thân thủ và sư môn của vãn bối, còn có điều gì…”

Câu này chưa nói xong, Diệp Bạch Y bỗng nhiên đưa tay áp lên ngực y, động tác ấy nhanh đến mức khiến y không kịp phản ứng, nếu người nọ thừa cơ xuống tay, y quả thực không có đường trốn tránh, Chu Tử Thư cứng đờ, lập tức dừng lại.

Diệp Bạch Y lại không có động tác khác, chỉ hơi nhíu mày, Chu Tử Thư liền thấy một luồng nội lực nhẹ nhàng từ bàn tay đối phương truyền qua, như là đang tra xét gì trên người y. Thất khiếu tam thu đinh bị kích thích từ bên trong lập tức phát tác, Chu Tử Thư hơi vã mồ hôi lạnh, song vẫn gắng gượng không hề biểu lộ.

Ai ngờ lúc này Diệp Bạch Y bỗng nhiên phát lực, nội lực dán trên ngực Chu Tử Thư lại thoáng như dòng suối nhỏ hóa thành sông lớn, ùa vào gân mạch đã chết khô non nửa, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy đinh ghim trước ngực như là bị nội lực của đối phương khuấy động, mắt lập tức tối sầm, cả người lảo đảo lùi ra sau.

Phía sau lại bỗng nhiên có một bóng người lướt ra, vừa khẽ quát một tiếng “Ngươi làm gì thế?!” vừa đỡ Chu Tử Thư, lập tức vung tay áo muốn đánh văng tay Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y “ồ” một tiếng, không né không tránh, hai người đâm vào nhau. Diệp Bạch Y chỉ cảm thấy đánh trúng một luồng nội lực quỷ dị hùng hậu, lòng hơi chấn động, ngực lại dâng lên vài phần cảm giác ngột ngạt.

Ôn Khách Hành càng kinh hãi hơn, y hất ra cơ hồ dùng tám phần nội lực, lại bị ngăn trở về như đánh trúng một bức tường không nhìn thấy, y kẹp chặt hông Chu Tử Thư, lui ra sau nửa bước, nghiêng người che chở Chu Tử Thư, cũng mượn đây để ổn định bước chân.

Bấy giờ mới đánh giá Diệp Bạch Y, đôi mắt hơi nheo không còn ý cười, ánh mắt y lúc này lại khiến Diệp Bạch Y nhớ tới độc xà – âm lãnh phi thường, bám trên thân người, như giòi trong xương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.