Lãnh Như Băng hốt hoảng nói:
- Cô nam quả nữ ở chung một phòng đã vô cùng không thỏa đáng, lại nằm chung một giường, như thế sao được ?
Vương Tích Hương thốt:
- Chúng ta chia ranh giới, hai bên không phạm lẫn nhau, cớ sao không được ?
Vương Tích Hương điểm một nụ cười, tiếp:
- Nếu huynh không tin ở định lực của chính mình, thì muội không ép.
Nàng sờ soạng tìm dưới gối lấy ra một đoản kiếm, rút ra khỏi vỏ. Dưới ánh đèn, hàn quang lấp lánh, lãnh khí trùng trùng. Vương Tích Hương từ từ đặt đoản kiếm xuống giữa giường, mỉm cười nói:
- Đây là Ngư Trường Kiếm sắc bén vô song, gia gia đưa muội để giành phòng thân, chỉ tiếc rằng muội trong tay có thần binh lợi khí mà không có khả năng sử dụng ...
Đoạn nhỏ giọng, tiếp:
- Kiếm chia ngang giường, biên giới phân minh, nếu huynh không dám cùng muội ngủ chung một chỗ chứng tỏ lòng huynh có quỷ, ngủ một giường sanh ra tà niệm, coi chừng bị tổn thương dưới thần kiếm.
Lãnh Như Băng mỉm cười, nói:
- Nếu như tại hạ chẳng phải là một người thương hương tiếc ngọc, cô nương dù có để hai thanh kiếm, cũng khó mà cản trở.
Vương Tích Hương nói:
- Thanh kiếm này khác với kiếm bình thường, không những sắc bén vô song mà còn có linh tính, nếu huynh có hành động đốn mạt nào, nhất định không chịu nổi một kích, nhược bằng huynh tâm địa quang minh, giữ lễ nghi, thần kiếm cũng thương người đa tình, quyết nhiên chẳng sát thương huynh.
Lãnh Như Băng trong lòng chẳng mấy tin, chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-hiep-lu/43273/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.