Tiếp theo bộ Mai Hoa quái kiệt
Lãnh Như Băng cầm cự đượcmột lúc, cảm thấy khí lực đã cạn, tự biết mình không thể chống lại luồng nhiệt khí kia. Chàng thở dài suy nghĩ:
"Võ công của ta dù có mạnhthêm chút cũng chưa chắc đã thắng được luồng nhiệt khí kỳ quái này,nhưng ta đường đường một nam tử hán, há chẳng chịu nổi luồng kỳ nhiệtnày, mà đành gia nhập làm môn hạ Tạo Hóa Môn hay sao ? Ta thà để cho kỳnhiệt thiêu chết còn hơn !".
Nghĩ đến cái chết, Lãnh Như Băng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm:
"Thiên cổ gian nan duy nhất tử, khó khăn mấy rồi cũng chết, ta đã không sợ chết, thì còn sợ cái gì chứ ?".
Chàng bèn nhắm mắt lại, nằm dài trên mặt đất, thả lỏng gân khớp toàn thân, để mặc cho luồng kỳ nhiệt kia lan khắp châu thân. Làm như thế, chàng lạicảm thấy dễ chịu đựng cái nóng hơn. Từng đợt hơi nóng trong đan điền nổi lên, dần dà đẩy chàng vào cơn hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, phươngđông hiện ra một vùng trắng sáng, Lãnh Như Băng trong cơn mê đã trải qua một đêm tại bãi cỏ hoang này. Sương sớm cùng mồ hôi đọng lại thấm ướtáo chàng.
Lãnh Như Băng duỗi hai chân, từ từ ngồi dậy, chỉ cảm thấymình như vừa qua một cơn bệnh nặng, toàn thân yếu ớt vô lực. Chàng gắnggượng bò dậy, định rõ phương hướng rồi chậm rãi bước đi.
Chàng bỗngnhớ đến Âm Dương La Sát, chỉ cảm thấy giữa trời đất mênh mông, duy nhấtchỉ có một tri kỷ, chàng cần phải giữ cái hẹn duy nhất ấy, bởi từ nay về sau, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-hiep-lu/43269/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.