Đi đến cốc khẩu, Lý Trung Hụê đột nhiên giảm bớt cước lực, đưa tay lên vuốt vuốt mấy sợi tóc vương trước mặt, rồi chậm rãi bước lên phía trước.
Chỉ thấy ngoài cốc khoảng năm sáu trượng, có một tốp đại hán quần áo màu sắc khác nhau đang tụ tập.
Quần áo phân làm bốn màu, mỗi màu có năm người. Quần áo màu vàng kim thì đeo kiếm. Quần áo màu ngân bạch thì xách đao. Quần áo màu xám thì lưng quần trường tiên. Quần áo màu lam thì tay cầm hổ đầu xoa. Bốn năm hai mươi người, phân biệt đứng thành bốn phương vị.
Lý Trung Hụê chuyển động mục quang, ánh mắt quét một vòng quan sát tình hình rồi chậm rãi lên tiếng:
- Người nào là thủ lĩnh ở đây, xin mời ra nói chuyện.
Chỉ nghe một thanh âm trong trẻo vọng đến đáp:
- Lý minh chủ có gì chỉ giáo ?
Từ sau lưng các đại hán, một thanh y thiếu nữ đeo kiếm chậm rãi bước ra.
Lý Trung Hụê khẽ chau mày liễu nói:
- Ngươi là ai ?
Thanh y thiếu nữ liền mỉm cười đáp lời:
- Tỳ tử là Tiểu Thuý, phụng lệnh Tây Môn cô nương đến đây ...
Lý Trung Hụê cười lạnh một tiếng nói:
- Tây Môn Ngọc Sương sai ngươi đến đây có dụng tâm gì ?
Tiểu Thuý khẽ mỉm cười nói:
- Tây Môn cô nương chỉ dặn tiểu tỳ trấn thủ bên ngoài Vạn Tùng Cốc đợi chỉ thị của người.
Lý Trung Hụê nói:
- Tây Môn Ngọc Sương và ta có hẹn ước quyết chiến tại đây. Mọi ân oán đến lúc đó sẽ giải quyết một lượt. Tại sao cô ta lại không thủ tín, phái các ngươi đến đây làm gì ?
Tiểu Thuý nói:
- Tiểu tì chỉ phụng mệnh hành sự, không dám hỏi nhiều. Hơn nữa tiểu tỳ cũng không biết cô nương nhà chúng tôi có hẹn ước với Lý minh chủ.
Lý Trung Hụê cười lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết nếu như cuộc hẹn đó bị phá hoại, kết cục sẽ thế nào không ?
Tiểu Thuý lắc đầu nói:
- Chuyện này tiểu tỳ không được biết.
Lý Trung Hụê nói:
- Ta có thể nói cho ngươi. Như vậy ở đây sẽ lập tức xảy ra một trường huyết chiến.
Tiểu Thuý nói:
- Trước khi tiểu tì đến đây cô nương nhà chúng tôi đã đặc biểt tuyển lựa ra hai mươi cao thủ tinh nhụê đi theo hỗ trợ. Nhưng cô nương cũng dặn đi dặn lại tiểu tỷ rằng người không phạm ta, ta không phạm người, không được tự tiện xuất thủ, cũng không được lui bước trước địch nhân làm tổn hại uy danh của Mai Hoa Môn.
Lý Trung Hụê nói:
- Nếu như lúc này ta hạ lệnh giết chết các ngươi, nhất định sẽ bị Tây Môn Ngọc Sương chê cười. Còn nếu như để các ngươi chặn trước cửa Vạn Tùng Cốc, sẽ làm tổn hại đến danh dự của Hoàng Sơn Thế Gia.
Tiểu Thuý mỉm cười nhạt nhẽo nói:
- Ý kiến của Lý minh chủ thế nào ?
Lý Trung Hụê nói:
- Lập tức rời khỏi nơi đây, tránh việc trước khi đại hội võ lâm bắt đầu đã có một trường thảm kịch lưu huyết.
Tiểu Thuý thở dài nói:
- Đa tạ thịnh tình của Lý minh chủ, nhưng trước khi tiểu tỳ nhận được chỉ thị của cô nương nhà chúng tôi thì tiểu tỳ không thể đi đâu cả, mong minh chủ thứ tội.
Lý Trung Hụê khẽ biến sắc mặt nói:
- Ngươi không đi thật sao ?
Tiểu Thuý nói:
- Tiểu tỳ chưa từng đặt chân vào địa phận Vạn Tùng Cốc, như thế chưa thể xem là xâm nhập. Hoàng Sơn Thế Gia và Lý minh chủ nếu như muốn hưng binh vấn tội thì cũng chưa có lý do đầy đủ. Tỳ tử đã được chỉ thị của Tây Môn cô nương, phải hết sức khiêm cung thủ lễ với Lý minh chủ, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được mạo phạm đến cô nương. Nhưng nếu như cô nương ép bức tiểu tỳ quá đáng, tiểu tỳ đành phải liều mạng để giữ lấy sinh mạng nhỏ nhoi này.
Lý Trung Hụê cười lạnh một tiếng nói:
- Thật là giỏi giảo biện. Ngươi đã suất lĩnh cao thủ đến đây chặn trước cửa Vạn Tùng Cốc, lại còn cưỡng từ đoạt lý.
Tiểu Thuý nói:
- Hoàng Sơn Thế Gia có giới môn, tiểu tỳ chưa từng xâm phạm một bước đúng không ? Lẽ nào Lý minh chủ không thừa nhận điều này ?
Lý Trung Hụê chuyển động mục quang, quả nhiên tốp cao thủ dưới trường Tiểu Thuý chưa hề xâm phạm vào giới môn của Hoàng Sơn Thế Gia một bước. Trong lòng nàng thầm nhủ:
- Con a đầu này không chỉ giỏi cưỡng từ đoạt lý, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận.
Tâm niệm chuyển động, nàng liền lạnh lùng nói:
- Tây Môn Ngọc Sương sai ngươi suất lĩnh thuộc hạ đến Hoàng Sơn trước ngày hẹn là có ý gì ?
Tiểu Thuý nói:
- Tây Môn cô nương chỉ thị tiểu tỳ ở đây tiếp đón khách do người mời đến.
Lý Trung Hụê thở dài một tiếng, không nói lời nào.
Lâm Hàn Thanh không nhịn được liền cất tiếng hỏi:
- Tây Môn Ngọc Sương còn phải mời trợ thủ nữa sao ?
Tiểu Thuý đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh một cái nói:
- Nếu như tiểu tỳ nhớ không lầm, ngài chính là Lâm tướng công ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chính là tại hạ.
Tiểu Thuý chậm rãi cho tay vào bọc lấy ra một bức thư niêm phong kín rồi nói:
- Tây Môn cô nương dặn tiểu tỳ rằng công tử là người ngoài chuyện này. Ngài không phải là thuộc hạ Mai Hoa Môn, cũng không phải là người dưới trướng Lý minh chủ. Tuy ngài đang ở Hoàng Sơn Thế Gia, nhưng cũng không phải là khách ở đây, không biết nói thế có đúng không ?
Lâm Hàn Thanh trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Ngươi muốn nói gì cứ nói đi ?
Tiểu Thuý nói:
- Nếu như tỷ tử nói không sai, Tây Môn cô nương có một phong thư đưa cho ngài. Nhưng nếu như Lâm tướng công đã đầu nhập Hoàng Sơn Thế Gia, thì tốt nhất không nên đọc bức thư này.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại sao ?
Tiểu Thuý nói:
- Cô nương có nói, nếu Lâm tướng công đã đầu nhập Hoàng Sơn Thế Gia, tiếp nhận phong thư này chỉ sợ sẽ bị tội tư thông với địch.
Lý Trung Hụê nói:
- Chàng là khách của Hoàng Sơn Thế Gia.
Tiểu Thuý liền hai tay dâng phong thư lên nói:
- Lý minh chủ nói tướng công là khách ở đây, chắc là không sai rồi.
Lâm Hàn Thanh tiếp nhận phong thư, chỉ thấy bên ngoài viết:
- Diện trình Lâm tướng công thân sách ( Phải trao cho Lâm tướng công đích thân mở )
Lâm Hàn Thanh nhìn Lý Trung Hụê một cái, trầm giọng hỏi Tiểu Thuý:
- Bức thư này có thể mở ngay không ?
Tiểu Thuý nói:
- Tây Môn cô nương nói, cho dù Lâm tướng công mở ra xem một mình, rất có thể sẽ nói cho Lý minh chủ biết. Vì thế chẳng cần phải giấu diếm làm gì, tuỳ ngài muốn mở lúc nào cũng được ?
Lâm Hàn Thanh nghiêm sắc mặt, chậm rãi mở phong thư ra đọc một lượt, đột nhiên sắc mặt đại biến.
Lý Trung Hụê vốn chăm chú nhìn Lâm Hàn Thanh, tựa hồ như muốn thông qua thần sắc chàng biến đổi để nhìn ra tâm sự của chàng.
Đợi chàng đọc xong, Lý Trung Hụê liền thấp giọng nói:
- Chúng ta trở về rồi cô nương xem cũng chưa muộn.
Lý Trung Hụê là nhân vật thông minh cỡ nào, lập tức có cảnh giác, phong thư đó rất có thể là quỷ kế của Tây Môn Ngọc Sương. Đoạn nàng liền mỉm cười trầm giọng nói với Tiểu Thuý:
- Trước khi mặt trời lặn, các ngươi phải giải tán. Bằng không đứng trách ta ra tay độc ác.
Tiểu Thuý mỉm cười đáp lại:
- Tì tử ghi nhớ lời nói của Lý minh chủ.
Lý Trung Hụê sắc mặt lạnh lùng, đưa mắt nhìn lên chỉ thấy một con hồ điệp bay đến. Nàng liền đưa tay lên vẫy nhẹ, chỉ thấy một đạo ngân quang sẹt đến, con hồ điệp lập tức rơi xuống đất.
Thì ra, Lý Trung Hụê đã phóng ra một mũi Phi Phong Châm.
Lâm Hàn Thanh ngưng mục quan sát, chỉ thấy trên cánh con hồ điệp đã có một lỗ nhỏ.
Tiểu Thuý biến sắc mặt nói:
- Không ngờ đường đường Hoàng Sơn Thế Gia lại sử dụng ám khí có độc giống như là Mai Hoa Châm.
Lý Trung Hụê nói:
- Thứ này so với Mai Hoa Châm còn độc ác gấp mười lần. Đến khi trời tối, cho dù Tây Môn Ngọc Sương tự thân đến đây cũng khó mà tránh được.
Tiểu Thuý chau mày, định nói gì nhưng lại thôi.
Lý Trung Hụê quay lại nói với tám tên nữ tỳ nói:
- Các ngưoi thủ ở cốc khẩu, nếu như sau khi mặt trời lặn bọn chúng còn chưa rời khỏi đây, các người cừ dùng Phi Phong Châm đối phó chúng, nhất loạt giết hết cho ta,
Tám tên nữ tỳ liền đồng thanh đáp:
- Tiểu tỳ tuân mệnh.
Lý Trung Hụê lại nói:
- Nhưng trước khi mặt trời lặn, tuyệt đối không thể xâm phạm đến chúng.
Nói đoạn, nàng liền quay người đi vào cốc.
Lâm Hàn Thanh vội sát theo sau lưng Lý Trung Hụê , tám tên nữ tỳ lập tức đoạn hậu, từ từ lùi vào cốc khẩu.
Tiểu Thuý đưa mắt nhìn sau lưng Lý Trung Hụê, thở hắt ra một tiếng, ngửa mặt nhìn trời, trầm tư không nói.
Phi Phong Châm đó quá độc ác, quá kinh dị. Tiểu Thuý tự biết không thể kháng cự, nhưng ả cũng không cam tâm rời khỏi nơi này. Nhất thời lưỡng lự không biết quyết định làm sao.
Lại nói Lâm Hàn Thanh sau khi vào cốc, đột nhiên bước lên hai bước nói:
- Lý cô nương, Tiểu Thuý liệu có rời khỏi hay không ?
Lý Trung Hụê nói:
- Sợ rằng ả không dám ở lại. Nhưng điều làm tiểu muội không hiểu là nguyên nhân mà ả đến đây ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bên trong Vạn Tùng Cốc có mạch nước chạy qua không ?
Lý Trung Hụê hỏi:
- Có chuyện gì ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tây Môn Ngọc Sương có nói đến ...
Lý Trung Hụê nói:
- Cô ta định đào mạch nước ngầm, nhấn chìm Hoàng Sơn Thế Gia ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Trong thư có nói, nếu như mạch nước ngầm bị đào lên, Vạn Tùng Cốc sẽ biến thành một vùng nước mênh mông. Nhưng người muốn đào mạch nước đó lên lại không phải là nàng ta.
Lý Trung Hụê hỏi:
- Không phải nàng ta, vậy là ai ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Việc này ... trong thư không nói đến. Nhưng nếu như cô nương không biết chuyện này, đi hỏi Lý phu nhân chắc là sẽ có đáp án.
Lý Trung Hụê chậm rãi nói:
- Có thể cho tiểu muội xem bức thư đó không ?
Lâm Hàn Thanh cho tay vào ngực áo lấy bức thư của Tây Môn Ngọc Sương ra đưa cho Lý Trung Hụê, đoạn thở dài nói:
- Trong thư nàng ta viết rất nhiều chuyện không liên quan, nhưng đó chỉ là hồ thuyết bát đạo, cô nương không cần phải để ý.
Lý Trung Hụê tiếp lấy bức thư trong tay Lâm Hàn Thanh, mở ra xem một lượt, chỉ thấy bên trên viết:
- Thư phụng Lâm tướng công Hàn Thanh túc hạ, thiếp nghe trong Hoàng Sơn Thế Gia có lưu giữ nhiều kỳ dược trong thiên hạ, Lý phu nhân lại là kỳ nhân đương thế, không những võ công tuỵêt thế mà y đạo cũng tinh thâm vượt xa tiện tiếp. Chắc hẳn giờ này tướng công đã khang phục lại rồi, tiện thiếp xin có lời chúc mừng.
Lý Trung Hụê cười nhạt nhẽo nói:
- Cô ta rất quan tâm đến huynh.
Đoạn nàng đưa mắt đọc tiếp:
- Tiện thiếp nghe Lý phu nhân năm xưa thất bại trên tình trường, dù đã mấy chục năm nhưng vết thương lòng vẫn chưa khỏi, đối với chuyện của con cái bà ta không hề hỏi tới. Nhưng tiệp thiếp cho rằng khi đến lúc quan thiết, bà sẽ động lòng từ mẫu mà tham gia vào chuyện này. Việc này đã khiến cho thế tất thắng của tiện thiếp bị lung lay, vì thế tiện thiếp không thể không chuẩn bị trước, mời thêm trợ thủ. Tiện thiếp lòng đầy cừu hận, sát cơ đã động, trường ác chiến này khẳng định sẽ hung tàn tuỵêt luân. Lý Trung Hụê sẽ dùng thân phận minh chủ hiệu lệnh thiên hạ, triệu tập cao thủ các đại môn phái đến Hoàng Sơn Thế Gia. Vạn Tùng Cốc sẽ thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Lý Trung Hụê khẽ chau mày nói:
- Xem ra Tây Môn Ngọc Sương đã quyết tâm tạo một trường sát kiếp.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương cứ xem tiếp đi.
Lý Trung Hụê lại đọc tiếp:
- Phóng mắt khắp thiên hạ, tiện thiếp tự tin mình có rất ít địch thủ. Bạch Tích Hương tài trí tuyệt thế, nhưng võ công có hạn, hơn nữa tiện thiếp đã hạ độc thủ huỷ đi võ công của nàng ta. Hoàng Sơn Thế Gia dù có kỳ dược cũng chỉ có thể cứu được cái mạng của nàng mà thôi. Bạch Tích Hương đã đả thương chàng, tiện thiếp dù giết nàng ta cũng không có gì là lạ.
Lý Trung Hụê hừ nhẹ một tiếng nói:
- Tự hát tự khen, cô ta và huynh có quan hệ gì ? Cần gì cô ta phải báo cừu cho huynh chứ ?
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ trong lòng:
- Lúc này rồi mà còn có tâm tình nghĩ những chuyện đó hay sao ?
Lý Trung Hụê lại đọc tiếp:
- Tiện thiếp vốn muốn nghe lời khuyên của chàng, ẩn cư nơi sơn lâm, không tranh phong cùng lũ phàm phu tục tử trong giang hồ nữa. Nhưng huyết hải thâm cừu của phụ mẫu vẫn canh cánh không yên vì thế tiện thiếp đành phải phụ lòng Lâm tướng công. Chỉ mong Lâm tướng công có thể tránh khỏi vòng thị phi, không trợ lực cho tiện thiếp cũng không giúp sức cho Lý Trung Hụê. Mong chàng hãy nghe lời thiếp, đặt mình bên ngoài chuyện này mà xem một trường long tranh hổ đấu. Sau này nếu tiện thiếp may mắn báo được đại cừu, tự nhiên sẽ đến bái tội trước Lâm tướng công.
Lý Trung Hụê thở dài nói:
- Không ngờ tình nghĩa của cô ta với huynh thâm trọng như vậy.
Lâm Hàn Thanh khẽ đằng hắng một tiếng đáp:
- Tây Môn Ngọc Sương tâm cơ âm trầm, trong lòng tràn ngập hận thù, những lời này làm sao có thể tin được ?
Lý Trung Hụê không nói gì, chỉ tiếp tục đọc thư:
- Binh bất yếm trá, càng trá càng tốt. Hai bên đã xem nhau là kẻ thù thì không phải ngươi chết, tức là ta chết, tiện thiếp vốn định đào bới thuỷ mạch trong Hoàng Sơn, nhấn chìm Hoàng Sơn Thế Gia trong biển nước. Trong nháy mắt, Hoàng Sơn Thế Gia đỉnh đỉnh đại danh trong võ lâm sẽ bị huỷ bởi dòng nước cuồn cuộn chảy. Cho dù Lý phu nhân đó có tài thông thiên triệt địa cũng không thể kháng cự được sức mạnh của tự nhiên. Chỉ trong một đêm, e rằng Hoàng Sơn Thế Gia sẽ chìm trong biển nước. Nhưng tiện thiếp lại cảm thấy hành vi này quả thật tổn thương đến thiên đạo, huồng hồ tướng công còn đang dưỡng thương trong Vạn Tùng Cốc, hồng thuỷ vô tình, tự nhiên tướng công cũng phải chung số phận với Hoàng Sơn Thế Gia. Nghĩ đến điểm này, tiện thiếp quyết định bỏ cách đơn giản, tìm cách phức tạp, dựa vào võ công bản thân mà phân thắng phụ với Lý phu nhân kia một phen.
Lý Trung Hụê hừ nhẹ nói:
- Hừ, cô ta không đào thuỷ mạch ở Hoàng Sơn, hoá ra là sợ chàng cũng bị nhấn chìm. Thật là đa tình ! Thật là nhân nghĩa ! ...
Lâm Hàn Thanh thở dài than:
- Lý cô nương đọc tiếp đi ! Tuy Tây Môn Ngọc Sương không đào thuỷ mạch của Hoàng Sơn, nhưng vẫn còn có người khác muốn gia hại Hoàng Sơn Thế Gia.
Lý Trung Hụê ưu tư nhìn Lâm Hàn Thanh rồi tiếp tục xem thư:
- Tuy tiện thiếp có lòng nhân từ, nhưng trong giang hồ còn nhiều kẻ lòng dạ độc ác. Theo tiện thiếp được biết, có người đang nhân cục thế hỗn loạn , Hoàng Sơn Thế Gia phân tâm đối phó với tiện thiếp, thừa cơ ngầm hạ độc thủ, đào bới thuỷ mạch ở Hoàng Sơn lên, nhất cử có thể nhấn chìm Hoàng Sơn Thế Gia. Dụng tâm của chúng là giá hoạ cho tiện thiếp, đồng thời những kẻ khác có ân oán với Hoàng Sơn Thế Gia sẽ thừa cơ báo cừu, tạo nên tình hình hỗn loạn. Đây chính là kế một hòn đá trúng hai con chim. Mong Lâm tướng công chuyển cáo với Lý Trung Hụê, bảo nàng ta cần thận đề phòng, tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra. Một lời của Lâm tướng công có thể cứu được hơn trăm nhân mạng của Hoàng Sơn Thế Gia, như vậy có thể đền đáp được cái ơn liệu thương của họ rồi. Nhân cơ hội này tướng công hãy rời khỏi Hoàng Sơn Thế Gia, thoát khỏi vòng thị phi ân oán này đi. Bên ngoài mưa lớn, ngọn đèn cũng sắp hết dầu, chỉ hận giấy ngắn mà tình dài, khó mà nói hết được nỗi khổ tương tư. Đáng tiếc tiện thiếp thân mang huyết hải thâm cừu, muốn rời khỏi giang hồ mà không thể được. Thư viết đã dài, tiện thiếp xin dừng ở đây.
Bên dưới còn một hàng chữ nhỏ đề: Tây Môn Ngọc Sương cẩn bút.
Lý Trung Hụê xem xong bức thư dài của Tây Môn Ngọc Sương, không khỏi chau mày. Nàng chậm rãi gấp bức thư lại đưa cho Lâm Hàn Thanh rồi nói:
- Huynh có nghe lời khuyên của cô ta, rời khỏi Hoàng Sơn Thế Gia không?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Việc này không gấp, trước mắt phải lo việc phòng ngừa có người phá hoạch thủy mạch, cô nương có biết thuỷ mạch đó ở đâu không ?
Lý Trung Hụê nói:
- Tiện thiếp từng nghe gia mẫu nói qua, nhưng lại không biết thuỷ mạch ở đâu ? Chuyện này cần phải đi thỉnh thị gia mẫu mới có thể quyết định xem làm thế nào ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chuyện này vô cùng trọng đại, không thể trì hoãn được. Tốt nhất cô nương nên đi gặp phu nhân ngay đi.
Lý Trung Hụê gật đầu nói:
- Đúng vậy !
Đoạn nàng liền gia tăng cước bộ chạy đi.
Lâm Hàn Thanh theo sát sau lưng Lý Trung Hụê, khi đến gần đại sảnh chàng liền nói:
- Cô nương đi gặp phu nhân, tại hạ sẽ đợi ở trong này.
Lý Trung Hụê nói:
- Không phải gia mẫu rất tốt với huynh sao ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Điều này thì tại hạ không biết.
Lý Trung Hụê nói:
- Nếu Lâm tướng công có thể cùng tiện thiếp đi gặp gia mẫu thì tốt quá. Tốt nhất có thể cho gia mẫu xem qua bức thư của Tây Môn Ngọc Sương. Ôi ! Mười mấy năm nay, gia mẫu chỉ ẩn thân trong Thái Thượng Các, không hề hỏi đến những chuyện phàm tục thế gian. Tất cả chuyện lớn, chuyện nhỏ của Hoàng Sơn Thế Gia đều do Vương bà bà một tay xử lý. Tiện thiếp lần này cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được gia mẫu xuất thủ hay không nữa. Nếu như có Lâm tướng công cùng đi, đem sự ngông cuồng của Tây Môn Ngọc Sương kia nói lại cho gia mẫu, có thể sẽ đánh động được tính hiếu thắng của người.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Mẫu tử thiên tính, làm gì có người mẹ nào không thương yêu con cái của mình ...
Đoạn chàng ngừng lại giây lát rồi nói tiếp:
- Nếu như cô nương cảm thấy tiện, tại hạ cùng rất muốn được đi gặp Lý phu nhân.
Lý Trung Hụê nói:
- Vậy chúng ta đi thôi !
Nói đoạn, nàng liền cử bổ bước đi. Lâm Hàn Thanh cũng theo sát sau lưng, đi thẳng đến Thái Thượng Các.
Bên ngoài cửa Thái Thượng Các có hai nữ tỳ toàn thân bạch y, tay chấp trường kiếm đứng trấn thủ bên ngoài. Thấy hai người đến, một ả liền lạnh lùng lên tiếng:
- Phu nhân có lệnh, ngoại trừ người được phu nhân triệu kiến, bất kỳ ai cũng không được vào Thái Thượng Các.
Lý Trung Hụê nói:
- Ngươi biết ta là ai không ?
Bạch y nữ tỳ liền bên trái cúi người hành lễ nói:
- Tỳ tử lẽ nào không nhận ra cô nương ?
Lý Trung Hụê nói:
- Vậy sao còn không tránh ra cho ta ?
Cả hai bạch y nữ tỳ liền đồng thanh nói:
- Tỳ tử đã nhận lệnh của phu nhân, không dám tự tung tự tác. Mong cô nương mở lượng hải hà mà thứ tội cho.
Lời nói vừa dứt, cả hai ả liền cúi người hành lễ với Lý Trung Hụê.
Lý Trung Hụê khẽ chau mày lạnh lùng nói:
- Các ngươi ngày càng to gan lớn mật, ngay cả ta mà cũng dám ngăn cản ?
Bạch y nữ tỳ đứng bên trái đưa tay kéo tay áo của ả đứng bên phải. Cả hai liền đồng thời quỳ xuống nói:
- Tỳ tử đâu dám ngăn cản cô nương. Chỉ có điều chúng tôi cũng không dám trái lệnh của phu nhân.
Lý Trung Hụê tức giận quát lên:
- Đi vào bẩm cáo với phu nhân là có ta cầu kiến.
Tỳ nữ đứng bên trái vội nói:
- Phu nhân đã có lệnh, tiểu tỳ không dám tự tiện.
Chỉ nghe bên trong Thái Thượng Các có một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Kẻ nào đó ?
Lý Trung Hụê vùa nghe thấy thanh âm này, lập tức nhận ra là tiếng của Lý phu nhân, liền vội vàng lên tiếng đáp lời:
- Là Huệ nhi !
Hai cánh cửa Thái Thượng Các liền bật mở, Lý phu nhân toàn thân vận bạch y chậm rãi bước ra.
Lý Trung Hụê vội vàng quỳ xuống nói:
- Nữ nhi có chuyện cầu kiến mẫu thân.
Lý phu nhân mỉm cười nhạt nhẽo nói:
- Gan của con cũng càng ngày càng lớn đấy nhỉ ?
Lý Trung Hụê nói:
- Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Hoàng Sơn Thế Gia, nữ nhi không thể không mạo phạm cầu kiến.
Ánh mắt lạnh lùng của Lý phu nhân chầm chậm nhìn Lý Trung Hụê và Lâm Hàn Thanh một lượt rồi nói:
- Có chuyện gì ?
Lý Trung Hụê nói:
- Lâm tướng công nhận được một phong thư của Tây Môn Ngọc Sương. Trong thư nói có người muốn đào thuỷ mạch ở Hoàng Sơn, chuẩn bị nhấn chìm Hoàng Sơn Thế Gia chúng ta.
Lý phu nhân khẽ biến sắc mặt nói:
- Có chuyện này thật sao ?
Lý Trung Hụê nói:
- Nếu không phải sự việc trọng đại, nữ nhi cũng không dám làm phiền mẫu thân.
Lý phu nhân nói:
- Bức thư đó hiện đang ở đâu ?
Lý Trung Hụê quay đầu nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Hiện đang trong người Lâm tướng công.
Lâm Hàn Thanh than thầm trong bụng:
- Không lấy ra cho bà ta xem không đựơc rồi.
Đoạn chàng liền cho tay vào bọc, lấy ra bức thư của Tây Môn Ngọc Sương, chậm rãi bước tới hai tay dâng lên cho Lý phu nhân nói:
- Thư ở đây, cung thỉnh tiền bối quá mục.
Lý phu nhân chầm chậm đón lấy bức thư, mở ra xem một lượt.
Lý Trung Hụê đưa mắt nhìn trộm, chỉ thấy nét mặt lạnh lùng của Lý phu nhân, đột nhiên hơi lộ sắc giận, không khỏi mừng thầm trong bụng. Nàng thầm nghĩ:
- Nếu như Tây Môn Ngọc Sương có thể khích nộ mẫu thân, trận chiến này có hy vọng lớn rồi !
Lý phu nhân xem một mạch hết bức thư, rồi chậm rãi gấp lại đưa cho Lâm Hàn Thanh nói:
- Tây Môn Ngọc Sương muốn khiêu chiến với ta.
Lâm Hàn Thanh không biết nói gì với bà, đành giả như không nghe thấy, nhận lại bức thư nhét vào trong ngực áo.
Lý phu nhân khẽ thở dài nói:
- Hụê nhi, con đứng dậy đi.
Lý phu nhân liền đứng dậy nói:
- Đa tạ mẫu thân.
Lý phu nhân nói:
- Không sai. Ngay sau Thái Thượng Các này đích thực có một mạch nước. Nếu như mạch nước này bị đào lên, không đầy một đêm là Hoàng Sơn Thế Gia sẽ bị nhấn chìm, hơn nữa mấy châu huyện gần đây cũng khó thoát kiếp nạn.
Lý Trung Hụê vội nói:
- Mong mẫu thân chỉ thị cách ngăn ngừa bọn chúng. Hài nhi lập tức phái người đi làm.
Đột nhiên, một thanh y nữ tỳ chạy đến nói:
- Bẩm cáo phu nhân, Bạch cô nương cầu kiến.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lý phu nhân đột nhiên khẽ mỉm cười, nói:
- Mời nàng ta vào đi !
Thanh Y nữ tỳ dạ một tiếng rồi chuyển thân chạy đi.
Lý phu nhân đưa tay xua nhẹ nói:
- Các người cũng đi đi ! Đối phó những kẻ phá mạch nước thế nào, ta sẽ phái người đến nói cho con.
Lý phu nhân quay đầu nhìn Lâm Hàn Thanh quay người bước đi.
Lâm Hàn Thanh chuyển thân đi theo Lý Trung Hụê, trong lòng ngạc nhiên lầm nhủ:
- Bạch Tích Hương quả có năng lực hơn người, ngay cả người lạnh lùng như Lý phu nhân cũng mỉm cười khi gặp nàng.
Chàng đang nghĩ ngợi thì đã thấy thanh y nữ tỳ ban nãy chạy ngược lại. Tố Mai, Hương Cúc đang gánh một chiếc giường mềm đi sát sau lưng ả ta. Bạch Tích Hương nằm trên kiệu, hai mắt nhắm hờ dưỡng thần. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy nét mặt nàng trắng bệch như sáp.
Lý Trung Hụê giảm bớt cước bộ, thấp giọng nói với Lâm Hàn Thanh:
- Xem ra cần nhờ Lâm huynh giúp rồi.
Lâm Hàn Thanh ngẩn người không hiểu hỏi:
- Tại hạ có thể giúp được gì ?
Lý Trung Hụê nói:
- Gia mẫu có ấn tượng rất tốt với Bạch Tích Hương. Trong ký ức của tiện thiếp, bà chưa từng đối với ai như vậy. Xem ra việc gia mẫu xuất thủ đối phó với Tây Môn Ngọc Sương, Bạch Tích Hương có ảnh hưởng rất lớn.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Điều này ... tại hạ có thể giúp được gì chứ ?
Lý Trung Hụê mỉm cười nói:
- Lâm huynh có thể thuyết phục Bạch Tích Hương.
Lâm Hàn Thanh ngần ngừ nói:
- Việc này Lý cô nương nói cũng vậy thôi.
Lý Trung Hụê cười thê lương nói:
- Huynh không phải là nữ nhân, không biết tâm sự của nữ nhân. Những nữ nhân càng thông minh bao nhiêu thì càng khó động tình. Nhưng khi đã trúng mũi tên tình ái thì chỉ có chết mới ngăn cản họ được. Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, cố nhiên là do thiên đố hồng nhan, nhưng kỳ thực chính là vì do họ quá chung tình, gặp phải những kỳ ngộ bi thảm mà nên.
Nàng nói Bạch Tích Hương, nhưng cũng chính là nói bản thân. Lâm Hàn Thanh nghe đến nhất thời ngơ ngẩn, không biết trả lời thế nào mới phải.
Hai người trở về đại sảnh, Thanh Vân Quán Chủ Tri Mệnh Tử vẫn ngồi một mình trong đại sảnh uống trà. Thần Thâu Dương Thanh phong thì đứng bên ngoài nhìn trời đến xuất thần.
Tri Mệnh Tử ngẩng đầu nhìn Lý Trung Hụê nói:
- Lệnh đường không chịu tiếp khách, bần đạo không thể vào được Thái Thượng Các. Cô nương có cách gì để gặp lệnh đường không ?
Lý Trung Hụê chậm rãi ngồi xuống nói:
- Đạo trưởng muốn gặp gia mẫu chắc có chuyện quan trọng, không biết có thể nói với vãn bối trước không ?
Tri Mênh Tử lắc đầu, mỉm cười nói:
- Chuyện của đời trước cô nương không hiểu được đâu, bần đạo không nói thì hơn.
Lý Trung Hụê nói:
- Nếu như không có hại gì, xin đạo trưởng cứ nói.
Tri Mệnh Tử liền hỏi lại:
- Cô nương nhất định muốn nghe ?
Lý Trung Hụê gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
Tri Mệnh Tử uống một hớp trà, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi vẫn lắc đầu nói:
- Bần đạo thấy không nói thì hơn !
Lý Trung Hụê lại hỏi:
- Nói như vậy đạo trưởng do nhận sự nhờ vả của người khác mà đến đây ?
Tri Mệnh Tử lắc đầu đáp:
- Không ai nhờ vả bần đạo, nhưng bần đạo cả đời rất thích vì người khác mà bôn tẩu.
Lý Trung Hụê hỏi:
- Vì chuyện của gia mẫu ?
Tri Mệnh Tử gật đầu đáp:
- Vì lệnh đường, cũng vì thiên hạ võ lâm đồng đạo.
Lý Trung Hụê khẽ thở dài hỏi:
- Có phải liên quan đến Kiếm Vương năm xưa không ?
Tri Mệnh Tử hơi ngẩn người trong giây lát rồi hỏi lại :
- Lệnh đường đã nói cho cô nương biết rồi sao ?
Lý Trung Hụê nói:
- Không có chuyện này. Nhưng vãn bối đã nghe người khác nói qua rồi.
Tri Mệnh Tử trầm ngâm không nói gì, một lúc lâu sau lão mới chậm rãi mở miệng:
- Lệnh đường không nói cho cô nương biết, bần đạo cũng không tiện đa ngôn.
Lúc này chợt có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, một thanh y nữ tỳ vội vội vàng vàng chạy đến bên Lý Trung Hụê, thầp giọng nói mấy câu gì đó.
Nét mặt Lý Trung Hụê lập tức đại biến, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Nàng đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rối, xua tay nói với ả thanh y tỳ nữ:
- Ta biết rồi.
Ả ta liền cúi người hành lễ rồi chuyển thân chạy đi.
Đợi cho ả tỳ nữ đi khuất, Lý Trung Hụê mới chậm rãi đứng dậy nói:
- Đạo trưởng, Lâm tướng công, xin cứ ở đây uống trà đàm đạo, tiện thiếp đi một lát sẽ về ngay.
Tri Mệnh Tử nói:
- Cô nương cứ tuỳ tiện.
Lý Trung Hụê chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh.
Lâm Hàn Thanh đột nhiên đứng dậy ôm quyền hành lễ với Tri Mệnh Tử rồi nói:
- Đạo trưởng, tại hạ có chuyện muốn thỉnh giáo mong đạo trưởng ban ơn mà giải đáp.
Tri Mệnh Tử mỉm cười nói:
- Còn phải xem đó là chuyện gì ? Bần đạo có biết hay không đã chứ ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Đạo trưởng có quen biết với gia mẫu ?
Tri Mệnh Tử gật đầu nói:
- Quen biết.
Lâm Hàn Thanh lại hỏi:
- Đạo trưởng cũng quen biết Lý phu nhân ?
Tri Mệnh Tử cũng gật đầu:
- Không sai.
Lâm Hàn Thanh lại hỏi tiếp:
- Đạo trưởng và gia mẫu quen biết đã lâu chưa ?
Tri Mệnh Tử cười nói:
- Từ trước khi công tử ra đời.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Như vậy đạo trưởng nhất định quen biết gia phụ rồi.
Tri Mệnh Tử khẽ run người nói:
- Điều này bần đạo không biết rõ lắm. Sau khi lệnh đường kết hôn thì không gặp lại bần đạo nữa.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ôi, có phải đạo trưởng biết nhưng không muốn nói ra không ?
Tri Mệnh Tử không trả lời câu hỏi của chàng mà hỏi người lại:
- Công tử muốn biết thân thế tại sao không hỏi lệnh đường ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Gia mẫu không chịu nói chuyện này cho vãn bối biết.
Tri Mệnh Tử nói:
- Lệnh đường đã không chịu nói chuyện này với công tử, bần đạo có đủ tư cách nói sao ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Có thể gia mẫu không muốn đề cập đế chuyện của gia phụ, nhưng đạo trưởng là người ngoài, nói ra thì có hại gì ?
Tri Mệnh Tử lắc đầu nói:
- Nếu như không có sự đồng ý của lệnh đường, thứ cho bần đạo không thể nghe lời công tử.
Lão trầm ngâm một hồi rồi lại nói tiếp:
- Bần đạo chỉ có thể nói cho công tử một chuyện, đó là trong ba tháng tới tự nhiên công tử sẽ biết được thân thế của mình.
Lâm Hàn Thanh nghi hoặc hỏi lại:
- Lời này có thật không ?
Tri Mệnh Tử nói:
- Trận phong ba trong giang hồ này sẽ phải giải quyết trong vòng ba tháng tới. Lúc đó, sẽ có rất nhiều người biết thân thế của công tử sẽ đến Hoàng Sơn Thế Gia, tự nhiên sẽ có người tiết lộ cho công tử bí mật về thân thế.
Lâm Hàn Thanh vẫn nghi ngờ hỏi:
- Đơn giản như vậy thôi sao ?
Tri Mệnh Tử nói:
- Thiên hạ làm gì có chuyện gì khó, nếu như mổ xẻ ra xem xét đều vô cùng đơn giản. Bây giờ công tử chưa biết thân thế của mình nên cho rằng nó vô cùng bí mật, vô cùng ly kỳ, nhưng sau khi biết được sẽ lại có cảm giác bất quá cũng chỉ như vậy cho mà xem.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Sự tình chỉ sợ không đơn giản như lão tiền bối nói. Theo vãn bối đựơc biết, đương kim võ lâm người biết đựơc thân thế của vãn bối không được nhiều như tiền bối nói đâu.
Tri Mệnh Tử chỉ mỉm cười nói:
- Ít nhất không phải chỉ có mình bần đạo.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Lão đã khong chịu nói, chỉ sợ khó mà hỏi ra được rõ ràng. Xem ra chỉ có cách dùng lời lẽ khích bác lão, may ra có thể nhìn phản ứng mà rút ra được điểm gì đó.
Tâm niệm chuyển động, chàng liền chậm rãi nói:
- Chỉ sợ lão tiền bối nói đến không phải là rất nhiều cao thủ mà là Nam Hải Kiếm Vương.
Tri Mệnh Tử quả nhiên ngẩn người, nhưng lão lịch duỵêt giang hồ mấy chục năm, kinh nhưng không loạn, chỉ trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Điều này bần đạo không được biết rõ.
Lâm Hàn Thanh thấy lão cự tuyệt trả lời, tự biết dù có hỏi nữa cũng không thể biết được thêm gì, bèn thở dài một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Lúc này, Thần Thân Dương Thanh Phong đã bước vào đại sảnh. Lão trầm giọng nói với Tri Mệnh Tử:
- Lý minh chủ đang gặp phải chuyện khó khăn, lão không giúp nàng ta lui địch thì cũng phải giúp nàng ta ứng phó chuyện này chứ ?
Lâm Hàn Thanh vội hỏi:
- Khó khăn gì vậy ?
Dương Thanh Phong nói:
- Nội tình thế nào Dương mỗ không biết rõ nhưng khi nàng ta rời đại sảnh, Dương mỗ thấy hai mắt nàng ta nước mắt rơi ra lã chã.
Tri Mệnh Tử thở dài nói:
- Trách nhiệm của nàng ta quá nặng nề. Một nữ hài tử mười mấy tuổi đầu lại phải gánh lấy an nguy của cả võ lâm, như vậy đã là khó khăn lắm rồi. Huống hồ giờ đây lại thêm một gánh nặng tình cảm nữa. Ôi, Hoàng Sơn Thế Gia trăm năm nay luôn vì võ lâm đồng đạo mà ra sức, lẽ nào ông trời không thể đoái thương mà khiến cho hai mẹ con họ phải cô quả suốt đời sao ?
Lâm Hàn Thanh tựa hồ như hiểu, lại như không hiểu. Chàng liền đứng dậy nói:
- Tại hạ đi xem Lý minh chủ, nếu như thực sự có chuyện, tiện thể có thể giúp nàng một tay.
Nói đoạn, liền quay người bước đi.
Tri Mệnh Tử định lên tiếng cản lại, nhưng không hiểu sao lại thôi.
Lâm Hàn Thanh ra khỏi đại sảnh, đưa mắt quan sát bốn bề nhưng không thấy bóng Lý Trung Hụê đâu. Chàng chỉ thấy dưới một gốc cây có một nữ tỳ đeo kiếm đang đứng, liền lập tức bước đến hỏi:
- Cô nương có thấy Lý cô nương đi qua đây không ?
Tỳ nữ kia trầm ngâm một lát rồi chỉ tay về hướng tây nói:
- Cô nương đi hướng này.
Lâm Hàn Thanh liền lập tức chạy theo hướng chỉ của ả tỳ nữ.
Đi qua một cánh rừng, hai vườn hoa, trước mắt Lâm Hàn Thanh hiện ra một con đường nhỏ bằng đá trắng.
Lâm Hàn Thanh ngẩng đầu quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, chỉ thấy chính bắc là một con đường lớn thông thẳng đến Thái Thượng Các. Quan sát một hồi, chàng liền theo con đường nhỏ mà đi tiếp. Đi được hơn mười trượng thì con đường đột nhiên ngoặt sang phía Nam. Lâm Hàn Thanh liền men theo con đường đi tiếp, đột nhiên một thanh âm sắc lạnh vang lên:
- Dừng lại !
Chàng đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy một trung y phụ nhân vận đồ vải bố màu xanh, tay cầm một ngọn cưu đầu quải trượng chặn trên con đường trước mặt chàng.
Lâm Hàn Thanh vội ôm quyền nói:
- Tại hạ Lâm Hàn Thanh.
Trung niên phụ nhân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có biết đây là chỗ nào hay không mà đi lại lung tung ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ vì tìm Lý cô nương mà đến nơi này, không hề có ác ý.
Trung niên phụ nhân kia liền nói:
- Đựơc, vậy ngươi quay lại đi.
Lâm Hàn Thanh ngần người giây lát rồi hỏi:
- Dám hỏi tiền bối không biết người có thấy Lý cô nương qua đây không ?
Trung niên phụ nhân nói:
- Ngươi muốn tìm đại tiểu thư nhà ta ?
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Bọn họ chỉ có hai huynh muội, đại tiểu thư tự nhiên chính là Lý Trung Hụê.
Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Không sai. Chính là Lý Trung Hụê cô nương.
Trung niên phụ nhân ngưng mục quan sát Lâm Hàn Thanh một hồi rồi nói:
- Lão thân tuy biết cô nương ở đâu. Nhưng trước khi có sự đồng ý của nàng, lão thân không thể nói cho ngươi biết được. Nếu như không phải cô nương hẹn ngươi đến dây, thì ngươi đừng tìm nữa.
Lâm Hàn Thanh cảm thầy kỳ lạ trong lòng, thầm nhủ:
- Lẽ nào Lý Trung Hụê còn có điều gì bí mật ?
Nghĩ đoạn chàng liền đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy hai cánh cửa gỗ đóng kín, bốn phía đều là những cây cao hơn trượng, không thể nhìn thấy đựơc cảnh vật bên trong thế nào.
Trung niên phụ nhân đột nhiên chỉ quải trượng trong tay vào mặt chàng quát lớn:
- Ngươi còn nhìn cái gì ? Còn không mau lui đi, bằng không đừng trách lão thân vô lễ.
Lâm Hàn Thanh khẽ chau mày, quay người bỏ đi. Trong lòng chàng thầm nhủ:
- Nữ tỳ của Hoàng Sơn người nào cũng xinh đẹp khả ái, tính tình hoà nhã, nhưng niên kỷ càng cao thì tính tình càng khó chịu.
Chàng vừa đi đến chỗ rẽ thì đột nhiên phía sau có tiếng Lý Trung Hụê gọi:
- Lâm tướng công, xin mời quay lại.
Lâm Hàn Thanh vội vã quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa đóng kín đã mở ra. Lý Trung Hụê đã đứng ở đó từ bao giờ. Trên mặt nàng lộ ra vẻ sầu khổ, trên gò má còn lưu lại về tích của nước mắt chưa khô. Chàng lấy làm kỳ quái, vội gia tăng cước bộ tiến về phía nàng.
Trung niên phụ nhân kia tuy không cản đường nữa nhưng cũng không chịu nhường đường, Lâm Hàn Thanh đành lách qua người bà ta mà đi.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi lách sang một bên nói:
- Xin mời Lâm tướng công vào.
Lâm Hàn Thanh lưỡng lự hỏi:
- Có tiện không ?
Lý Trung Hụê nói:
- Không tiện, nhưng cũng không quan trọng. Huynh cứ vào đi.
Lâm Hàn Thanh khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi bước vào bên trong.
Chàng đưa mắt quan sát, chỉ thấy một toà kiến trúc giống như bảo mà không phải bảo, giống như ngôi mộ mà cũng không phải mộ đứng sừng sững rước mặt. Phía trước toà kiến trúc kỳ lạ đó là một cách cửa sắt đang đóng kín.
Lâm Hàn Thanh ngẩn người ra hỏi:
- Đây là nơi nào ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Đây là phần mộ của tổ tiên ba đời Hoàng Sơn Thế Gia chúng tôi, cũng là nơi cất giấu những thứ quan trọng của Hoàng Sơn Thế Gia.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nơi quan trọng như thế, tại hạ làm sao có thể vào được ?
Lý Trung Hụê cười khổ nói:
- Nơi này vốn là cấm địa của Hoàng Sơn Thế Gia, đừng nói người ngoài, ngay cả người của Hoàng Sơn Thế Gia cũng không thể tuỳ tiện xâm nhập.
Lâm Hàn Thanh vội vàng lùi lại hai bước nói:
- Nếu đã như vậy, tại hạ không tiện vi phạm cấm lệ nơi đây, tốt nhất lên quay lại thì hơn.
Lý Trung Hụê đột nhiên rơi lệ nói:
- Tiện thiếp muốn đưa chàng đi gặp một người.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Là người nào ?
Lý Trung Hụê nói:
- Có thể nói là trượng phu của thiếp, cũng có thể coi là bằng hữu của tiện thiếp. Tuỳ tiện chàng nghĩ thế nào cũng được ?
Lâm Hàn Thanh cả kinh, vội hỏi:
- Sao cơ ? Cô nương đã thành hôn rồi à ?
Lý Trung Hụê cười nhạt nói:
- Cho dù là hoàng hoa khuê nữ hay đã kết hôn rồi đối với thiếp và chàng cũng đâu có quan hệ gì ? Nếu như thiếp chưa kết hôn, chàng định đối xử với thiếp thế nào ?
Lâm Hàn Thanh ngẩn người ấp úng nói:
- Chuyện này ... chuyện này ...
Lý Trung Hụê liền lên tiếng ngắt lời:
- Không cần chuyện này, chuyện kia nữa. Chàng đã có Bạch Tích Hương, lại có cả Tây Môn Ngọc Sương ... Lý Trung Hụê này không cầu được gả cho chàng đâu, chàng cứ yên tâm đi.
Lâm Hàn Thanh thở dài ảm đạm nói:
- Lý cô nương, Lâm Hàn Thanh này có thể thản nhiên mà nói rằng, mình đối với ai cũng như nhau cả.
Lý Trung Hụê cười thê lương nói:
- Thôi, Đừng nói những chuyện này nữa. Chúng ta đi gặp chàng nào !
Đoạn nàng liền bước lên phía trước.
Chỉ thấy một thiếu niên đầu tóc rồi bù, sắc mặt nhợt nhạt đang chăm chú xem một bức tự hoạ.
Lý Trung Hụê chậm rãi bước đến trước mặt gã thấp giọng nói:
- Vương lang, chàng có khoẻ lên chút nào không ?
Thiên niên kia liền chậm rãi buông bức tự hoạ trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lý Trung Hụê, trên mặt lộ ra vẻ hớn hở nói:
- Cuối cùng nàng đã đến !
Lý Trung Hụê nói:
- Ta cũng muốn đến thăm chàng sớm một chút, chỉ có điều gần đây nhiều việc quá, không rảnh để đến đây. Nhưng lúc nào ta cũng nhớ đến chàng.
Thiếu nhiên ngẩn người ra nói:
- Sao cơ ? Nàng rất nhớ ta ?
Lý Trung Hụê nói:
- Đúng vậy, nửa đêm nằm mộng, hay những lúc nghĩ ngợi ta đều nghĩ về chàng. Trong tất cả nam nhân trên đời này thì chàng là người đối tốt với ta nhất.
Thiếu niên kia liền mơ hồ nói:
- Nàng cũng nằm mộng ư ?
Lý Trung Hụê mỉm cười nói:
- Chúng ta đều là con người, ai mà không nằm mộng ?
Thiếu niên đột nhiên nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô, ngoác miệng hát rống lên một hồi. Nét mặt sầu khổ của hắn đột nhiên thay đổi trở thành nét mặt vui tươi, hưng phấn.
Lâm Hàn Thanh lặng lẽ đứng một bên nhìn gã thiếu niên tựa như điên khùng, nhất thời không biết làm sao.
Trên khoé miệng Lý Trung Hụê thoáng lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng từ đôi mắt đẹp của nàng lại chầm chậm chảy ra hai dòng nước mắt.
Lâm Hàn Thanh khẽ thở dài nói:
- Lý cô nương, hắn đối với cô nương một dạ chung tình, trên đời này thật hiếm thấy ?
Lý Trung Hụê đưa tay lên gạt lện nói:
- Trước đây tiểu muội không hiểu điều này, nhưng bây giờ thì đã hiểu.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Hiểu được điều gì ?
Lý Trung Hụê nói:
- Trước đây chàng vì tiểu muội mà làm mọi chuyện, coi muội như báu vật, nhưng lúc đó muội không những không cảm thấy mình hạnh phúc mà còn cảm thấy chàng vô cùng đáng ghét, nhưng đến lúc này, muội đã hiểu được, đó quả là một nỗi khổ khắc cốt ghi tâm.
Lâm Hàn Thanh ảm đạm cúi đầu, nhất thời không nói năng gì cả.
Lý Trung Hụê thở dài một hơi nói:
- Lâm huynh, lời của tiểu muội có đúng không ?
Lâm Hàn Thanh nghiêm mặt nói:
- Nhân gian chí tình, huynh đệ vô cùng kính phục vị Vương huynh này.
Lý Trung Hụê cười nhạt nhẽo nói:
- Đây đều là do Lâm huynh dạy cho. Không những muội phải cảm kích huynh, vị Vương huynh này càng phải cảm kích huynh hơn nữa.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Tại hạ dạy cho cô nương ?
Lý Trung Hụê nói:
- Đúng vậy ?
Chợt thiếu niên kia đột nhiên lao vọt về phía Lý Trung Hụê. Lý Trung Hụê liền mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy gã vào lòng. Thiếu niên kia vô cùng cao hứng, gã ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Trời cao có mắt, Vương Băng Thanh ta cuối cùng cũng đợi được đến ngày Hụê muội cảm động rồi.
Đoạn hắn cười lên ha hả... Nào ngờ hắn vui mừng quá độ, cười một tràng dài, nhất thời không đủ hơi liền ngã nhào xuống đất.
Lý Trung Hụê kinh hãi kêu lên:
- Vương lang !
Đoạn nàng vội đặt tay lên huyệt Mệnh Môn của gã. Vương Băng Thanh thở hắt ra một hơi, hai mắt từ từ mở ra. Chỉ thấy nét mặt lo lắng của Lý Trung Hụê đột nhiên trở nên nghiêm khắc, đột nhiên nàng vung tay điểm vào hai huyệt đạo trước ngực Vương Băng Thanh.
Lâm Hàn Thanh thấy vậy thì ngạc nhiên thầm nhủ:
- Đây là chuyện gì vậy ? Nữ nhân đúng là khó hiểu thật.
Lý Trung Hụê ôm Vương Băng Thanh đi vào phía sau một tấm màn dày, trong nháy mắt nàng đã bước trở ra.
Lâm Hàn Thanh thở dài một tiếng hỏi:
- Lý cô nương, Vưong huynh sao rồi ?
Lý Trung Hụê đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi nói:
- Lâm huynh hẳn thấy sự vịêc vô cùng kỳ quái đúng không ?
Lâm Hàn Thanh gật đầu đáp:
- Không sai. Tại hạ đúng là có chút kỳ quái.
Lý Trung Hụê nói:
- Tiểu muội định sau trận quyết chiến với Tây Môn Ngọc Sương sẽ từ chức minh chủ, sau đó sẽ đến tìm chàng, cùng nhau đi tìm chốn sơn lâm quy ẩn, vĩnh viễn không nhắc đến chuyện giang hồ võ lâm gì nữa.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Thì ra là thế, cô nương không nói tại hạ cũng không hiểu được điều này.
Đoạn chàng liền xoay người bước đi. Lý Trung Hụê đi bên cạnh chàng. Vừa đi nàng vừa lên tiếng hỏi:
- Lâm huynh, huynh có muốn biết chuyện của Vương huynh và tiểu muội không ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nếu như cô nương chịu nói, Lâm mỗ xin rửa tai lắng nghe.
Lý Trung Hụê nói:
- Gia gia của chàng và tiên phụ là bạn tốt của nhau, rất được tiên phụ kính trọng. Có một lần, tiên phụ và phụ thân chàng uống rượu với nhau, sau khi tiên phụ uống say được chàng mang đến cho một chén trà thơm. Gia phụ nhất thời cao hứng liền nói sau này nếu có con gái sẽ gả cho chàng.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ có một câu nói như vậy thôi ư ?
Lý Trung Hụê nói:
- Đúng vậy, sau khi gia phụ nói ra rồi thì cũng không để trong lòng. Nhưng không ngờ nửa năm sau thì nhận được một phần sính lễ của Vương bá phụ, lúc đó tiểu muội đã được ba tháng tuổi rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tin tức của vị Vương bá phụ kia thật là nhanh nhẹn.
Lý Trung Hụê nói:
- Sau khi gia mẫu nhận được sính lễ cũng vô cùng kinh ngạc, lúc chất vấn gia phụ, gia phụ cũng ngớ người ra, sau một hồi suy nghĩ mới nghĩ ra lúc sau đích thực có nói một câu như vậy.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ồ, vị Vương bá phụ kia cũng không khỏi có chút sốt sắng.
Lý Trung Hụê nói:
- Gia mẫu nghe gia phụ thừa nhận đích thực có nói một câu như vậy cũng đành im lặng không nói gì. Không ngờ khi tiểu muội chưa đầy năm thì gia phụ đã bất hạnh ra đi, ngay cả gương mặt của gia phụ, tiểu muội cũng không còn nhớ rõ nữa.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Sau đó, vị Vương bá phụ kia ...
Lý Trung Hụê thở dài nói:
- Sau khi gia phụ khứ thế, Vương bá phụ đã đích thân đến viếng. Ông ta khóc ba ngày ba đêm trước linh vị của gia phụ, sau vì sức cùng lực kiệt, đã chết trước linh vị của gia phụ.
Lâm Hàn Thanh gật đầu nói:
- Lệnh tôn có được một vị tri kỷ như thế, quả thật vô cùng đáng quý.
Nào ngờ Lý Trung Hụê lắc đầu nói:
- Nhưng gia mẫu đối với Vương bá phụ rất có thành kiến, nói ông ta tâm cơ thâm trầm, chết trước linh tiền của gia phụ chẳng qua là đã có dự mưu.
Lâm Hàn Thanh thở dài một tiếng nói:
- Trên đời này còn chuyện gì khó hơn chết nữa, lệnh đường dường như quá đa nghi rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Điều kỳ lạ là chuyện này đã bị gia mẫu đoán trước rồi.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên nói:
- Sao cơ ? Lẽ nào vị họ Vương kia khóc đến mức chết trước linh vị của lệnh tôn là có tâm cơ ?
Lý Trung Hụê nói:
- Cũng có thể nói như vậy ! Sau này gia mẫu có mời đến mấy vị danh y cùng nhau nghiệm thi, quả nhiên phác giác Vương bá phụ đã uống một loại thuốc độc mãn tính.
Lâm Hàn Thanh liền hỏi:
- Điều này thì tại hạ không hiểu. Cho dù ông ta có uống độc dược, nhưng đó là vì giao tình sinh tử lệnh tôn, trên thế gian này liệu có mấy người làm được như vậy ? tại sao lệnh đường lại nói là ông ta có dụng tâm ?
Lý Trung Hụê nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Bởi vì Vương bá phụ tinh thâm y đạo, tự biết mình đã mắc phải một tuyệt chứng, nếu như không chết trước linh vị của gia phụ thì cũng không sống quá ba tháng.
Lâm Hàn Thanh thở dài nói:
- Thì ra là thế.
Đoạn chàng liền hỏi tiếp:
- Những chuyện này chỉ là ức đoán hay là sự thật ? Có chứng cớ rõ ràng không ?
Lý Trung Hụê nói:
- Đây là do gia mẫu đích thân nói ra, khẳng định không thể sai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]