Kiếm Vương Tử lắc đầu nói:
- Một lời của tiểu vương đáng giá ngàn vàng, đâu thể huỷ ước được.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Nếu như ngươi không định huỷ ước, vậy thì từ nay phải theo ta làm nô bộc.
Kiếm Vương Tử nói:
- Nếu như ta không muốn làm nô bộc cho cô nương thì sao ?
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh nói:
- Không chịu theo ta làm nô bộc thì chỉ có một con đường duy nhất.
Kiếm Vương Tử hỏi:
- Con đường nào ?
Tây Môn Ngọc Sương gằn giọng nói:
- Chết !
Kiếm Vương Tử ngẩng mặt lên trời cười ha hả một tràng dài rồi nói:
- Tiểu vương bắc thượng trung nguyên, những tưởng có thể giống như gia phụ đả bại ngũ đại kiếm phái, kế tục sự nghiệp của người, dựng nên tên tuổi của Tân Kiếm Vương, thật không ngờ vừa mới xuất thủ lần đầu đã bị người đánh bại. Cho dù không đánh cược với cô nương tiểu vương cũng không còn mặt mũi nào trở về nhìn gia phụ nữa.
Nói đoạn, y liền vung kiếm lên tự cắt vào cổ.
Lâm Hàn Thanh thấy vậy vội quát lớn:
- Dừng tay !
Kiếm Vương Tử liền hạ kiếm xuống, nhìn chàng lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có chuyện gì ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, các hạ mới thua một trận, hà cớ gì phải vung kiếm tự vẫn như vậy ?
Kiếm Vương Tử nói:
- Gia phụ là nhất đại kiếm vương, ta là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-hiep-lu/2801934/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.