Chương trước
Chương sau
“Bệ hạ.” Dạ hành lễ, hình ảnh hiện tại của y quả thực quá khác so với cái người cùng thiếu niên tranh cãi tới gay gắt ban nãy.
“Đứng lên đi.” Thiên Nguyệt Thần nói.
“Vâng.” Dạ cùng Tiểu Hắc Hiệp đồng thời đứng dậy, cả hai lập tức bị cánh tay Thiên Nguyệt Thần choàng qua vai thiếu niên đứng kế bên thu hút.
“Bệ hạ……bệ hạ……” Tiền viện truyền đến một loạt tiếng vang lộn xộn, cả đống người chen chúc chạy qua thậm chí y còn nghe được cả những tiếng thở đầy kích động, rất nhanh thì xuất hiện đông đủ, “Cung nghênh bệ hạ trở về.”
Con ngươi Thiên Nguyệt Triệt băng lãnh, hắn không thích trở lại Ám Dạ tộc còn bởi lý do này đây, người chỗ này thực nhiệt tình quá.
Đặc biệt là mấy vị trưởng lão đang hồng cả viền mắt nhìn y.
“Bệ hạ, ngài rốt cuộc đã trở về.” Năm đó lúc họ tìm được bệ hạ, người hãy còn là một đứa nhỏ, bây giờ ….. cũng đã trưởng thành rồi.
“Ám Dạ tộc đã phiền mấy vị trưởng lão.” Thiên Nguyệt Thần nho nhã, lễ độ đáp lời, nhưng ngay lập tức y phát hiện tầm mắt bọn họ lúc này đã chuyển qua nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyệt Triệt đứng sau lưng y, cứng ngắc một hồi y nói tiếp, “Con ta.” Thiên Nguyệt Thần giới thiệu, thực chất hắn rất muốn đáp,đây là người ta yêu.
Khổ nỗi, Thiên Nguyệt Thần nghĩ đến mấy vị trưởng lão tuổi cũng đã cao, tốt nhất không nên chịu sự đả kích, y đành phải lựa chọn giải pháp an toàn.
Nhi tử?
Ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc, đứa nhỏ tóc đen, mắt đen này thực sự là con của bệ hạ sao.
Thực tế, bằng với linh lực cao thâm của những vị trưởng bối, họ thực sự cảm nhận được ám lực thuộc về dòng máu Ám Dạ trên người thiếu niên, chỉ là hình dáng người trước mắt lại thực giống với Tinh Linh hoàng, nếu trên cơ thể cậu có một tia linh lực của tộc Tinh Linh nữa thì giờ khắc này bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Thiên Nguyệt Thần cũng kiệm lời giải thích, y cảm thấy không mấy cần thiết đi.
“Mới rồi có chuyện gì xảy ra, tại sao hơi thở của mọi người lại có phần hỗn loạn?” Hệt như vừa đánh nhau.
“Không có……không có chuyện gì.” Chẳng những các trưởng lão lập tức phủ nhận mà mấy vị quý tộc đi cùng cũng lắc lắc theo.
Thiên Nguyệt Thần miễn cưỡng chấp nhận đáp án, nói, “Trẫm biết, cũng đã trăm năm trẫm không ra mặt, Ám Dạ tộc cũng không thái bình, sẽ có người nghi ngờ về trẫm, nếu như mọi người cảm thấy có ai đó vừa mắt, hợp lòng đủ sức tiếp nhận Ám Dạ chủ vị thì trẫm sẽ ngay lập tức nhường ngôi.” Chỉ vài câu ngắn ngủi đã nói ra tiếng lòng của cả đám người, trừ những trường lão biết rõ mọi việc còn một số những người khác không biết nguyên nhân quả nhiên đã nghĩ Nguyệt chủ không còn ở trong tộc, cảm giác bứt rứt, mới rồi còn có ý định lật đổ mấy trưởng lão này rồi lập nên một Nguyệt chủ mới kế nhiệm.
Bịphiền nhiễu quấn chân chẳng bằng mang theo Triệt nhi đi du sơn ngoạn thủy.
“Vi thần không dám.” Biết Nguyệt chủ trở về bình an, như vậy, tất cả mọi nỗi băn khoăn trong lòng đều biến mất.
.
Trong thư phòng,
Thiên Nguyệt Thần dựa vào ghế nghe các trưởng lão nói lại tình hình, mặc dù trong tộc có một số sự tình nhưng may mắn đều là chuyện nhỏ trừ một việc.
“Nguyệt chủ, người còn nhớ Mông Sa không?” Một vị trưởng lão hỏi.
Đột nhiên nghe trưởng lão nhắc tới Mông Sa, Thiên Nguyệt Thần đoán chuyện ắt hẳn không đơn giản, “Nhớ rõ, năm đó hắn luyện ám linh tâm pháp, rồi một mực u mê không chịu quay đầu, dựa theo luật định đã đuổi hắn ra khỏi Ám Dạ tộc, đưa đi lưu đày, nghe nói về sau hắn lẩn trốn vào Nhân tộc.”
“Nguyệt chủ, người có một chuyện không biết, đó là khoảng thời gian ngài hồi sinh ở Nhân tộc, từng có tộc nhân trong tộc chúng ta bị tấn công, Mông Sa chính là hung thủ.”
“Cái gì?” Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, “Năm đó trước khi đưa hắn đi lưu đày, ta đã phế đi ma pháp của hắn, sao có thể?”
“Việc này chúng thần cũng không hiểu, thời điểm đó chúng thần đưa người tới Nhân tộc, năng lực ngài còn chưa phục hồi, thần sợ Mông Sa tìm người trả thù cho nên ……… sau này, lúc giáp mặt, lại phát hiện y còn chưa có biết chuyện ngài hồi sinh, chúng thần đã đánh hắn trọng thương, từ đó đến nay thì biệt vô âm tín.”
“Các vị xác định, kẻ giao thủ với mọi người chính là Mông Sa?” Có thể đào thoát khỏi vòng vây của các trưởng lão chứng tỏ linh lực của Mông Sa đã sớm phục hồi, nếu đã như vậy, tại sao hắn không tới tìm y? Chẳng lẽ trong truyện này còn có nguyên nhân khác? Nhưng điều làm cho y càng khó hiểu chính là linh lực của Mông Sa sao có thể khôi phục?
“Chúng thần không dám chắc.” Trưởng lão nói.
Thiên Nguyệt Thần gật đầu, “Chuyện này được rồi, mấy ngày nữa trẫm cùng Triệt nhi muốn bế quan, dù cho có bất cứ chuyện gì cũng không được tới quấy rầy.”

“Nguyệt chủ, điện hạ………điện hạ ngài là nhi tử loài người.”
“Thì thế nào?” Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, hỏi ngược lại.
“Người….người là……” Năm đó, chuyện của Nguyệt chủ cùng Thần tử bọn họ cũng biết nội tình, bộ dáng Thiên Nguyệt Triệt thuần đen kia chính là đại biểu cho Quang Minh cùng Tinh Linh hoàng, thực sự quá giống, lại có chút khó xác định……
“Triệt nhi thực sự là nhi tử của trẫm, ngoài ra……” Thiên Nguyệt Thần nhìn mấy vị trưởng lão, “…cũng là chuyển thế của Quang Minh thần tử.”
Cái gì?
Các vị trưởng lão hai mắt mở lớn, gần như không dám tin, “Như vậy ý của Nguyệt chủ là?”
“Trong cơ thể Triệt nhi có thần lực của Quang Minh cũng có ám lực của dòng máu Ám Dạ, chúng vẫn luôn xung đột lẫn nhau, cho nên trẫm mới cần một không gian an tĩnh để giải trừ.”

“Phụ hoàng, bắt đầu đi.” Thiên Nguyệt Trệt đứng ở bên suối nước Ám Dạ. Thiên Nguyệt Thần sẽ dùng nước suối này để đẩy dòng máu Ám Dạ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt ra.
“Trong quá trình dẫn độ, Triệt nhi sẽ rất đau đớn, Triệt nhi……” Cái loại đau đớn tới tận xương tủy này Triệt nhi sao có thể chịu đựng được đây, mỗi lần nghĩ tới điều đó, trong lòng Thiên Nguyệt Thần đều đau nhói.
“Không sao đâu.” Thiên Nguyệt Triệt cầm tay Thiên Nguyệt Thần, “Chỉ cần có phụ hoàng ở bên, ta liền không sao hết. Cho nên, bắt đầu đi. Phụ hoàng, mỗi một khắc chúng ta trì hoãn thì chuyện của phó hồn rồi chuyện của Đàn Thành sẽ càng khó giải quyết hơn.” Thiên Nguyệt Triệt trút bỏ quần áo, bước vào giữa dòng.
Nước suối Ám Dạ thuần một màu xanh biếc lạnh giá, dưới ánh nắng, hiện hữu đẹp vô ngần.
“Phải.”
Thiên Nguyệt Thần biết, chuyện này nhất định phải diễn ra, tâm tình muốn nhanh chóng khôi phục thần lực của Thiên Nguyệt Triệt, hắn có thể thấu hiểu.
Ngay sau đó, nam nhân cũng cởi dần quần áo của bản thân.
Cả hai trần mình đối mặt với nhau, trong mắt không có bất kỳ một tia dục vọng, đều chỉ duy trì một sự chăm chú đến nghiêm túc.
Nước suối Ám Dạ theo sự tương tác dẫn động của Ám Dạ châu mà bắt đầu sôi lên, tâm tình của người đầm mình trong suối dường như cũng bị nước ngấm vào.
Sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt chầm chậm hóa trắng.
“Triệt nhi?” Thiên Nguyệt Thần tạm ngưng.
“Phụ hoàng, tiếp tục.” Nước suối theo lỗ chân lông tiến nhập thân thể Thiên Nguyệt Triệt, tựa như những cây kim châm cứu đâm vào, rất đau, “Tiếp tục.” Kiên định nói ra hai chữ.
Nước suối Ám Dạ luồn lách vào từng nơi chốn trong cơ thể cuốn lấy dòng máu Ám Dạ hút ra, hãy tưởng tượng như ta đang nhổ một cái cây, dùng sức muốn nó bật cả gốc cả rễ lên vậy.
Tất nhiên là rất đau đớn.
“Cố gắng chịu đựng.” Động tác trong tay Thiên Nguyệt Thần nhanh hơn, đẩy ám dạ châu dâng lên trong cơ thể mình, thoát ra rồi tiến vào từ đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt. Dòng máu Ám Dạ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt lại thức tỉnh sôi trào.
“AAA……” Thiên Nguyệt Triệt hét lên. Máu trong cơ thể hắn không muốn thoát ra, đương nhiên là bởi linh hồn chủ của nó đang là của Quang Minh thần tử, hấp thụ thần lực dồi dào như thế, sao có thể dễ dàng bỏ đi. Linh lực tuy rằng không có ý thức nhưng thời điểm chủ nhân mất đi ý thức, linh lực sẽ tự định hình, nó có thể khống chế suy nghĩ của chủ nhân, càng lâu dài càng có khả năng thay thế linh hồn thân chủ, chiếm hữu luôn cơ thể nó lưu trú.
Cơ thể của Thiên Nguyệt Triệt còn có một nguồn năng lượng vô cùng mạnh, lựa chọn thế nào thực quá dễ.
Trên trán Thiên Nguyệt Thần đã thấm ướt mồ hôi lạnh, từng biểu hiện gắng gượng của Thiên Nguyệt Triệt đều rơi vào đáy mắt y, trong tâm y đang đấu tranh kịch liệt mà động tác lại không thể chậm trễ.
Ám lực từ Ám Dạ châu phát ra ngày càng mạnh, một phần máu trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đã được hấp thu, do đó linh lực của Quang Minh cũng bắt đầu thức tỉnh, hai nguồn năng lượng trở lại trạng thái tranh chấp. Nguồn máu Ám Dạ không còn thuần ám khí nữa mà dần pha trộn với linh khí đang vùng lên. Điều này tác động không nhỏ tới cả Ám Dạ châu lẫn Thánh Linh châu trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt, nội khí bên trong hai quả cầu dần bị nguồn lực đối lập xâm lấn.
.
Người ở bên trong vất vả, người ở bên ngoài thì sốt ruột không thôi, đã gần hết một ngày trời, Nặc Kiệt đi lui đi tới nắm tay siết chặt bên người.
“Nặc Kiệt, ngài có thể dừng lại hay không.” Liệt La Đặc ngồi trên ghế đợi rốt cuộc nhìn không xong.
“Không thể.” Nặc Kiệt rất ít rơi vào tình trạng thế này, đủ thấy y đang rất bồn chồn.
“Này……” Liệt La Đặc nghẹn lời, cứ nhìn Nặc Kiệt như vậy khiến hắn cũng cảm thấy càng thêm lo lắng.
.
Hết ngày, hai người trong phòng vẫn chưa thấy ra, cả Liệt La Đặc lẫn Nặc Kiệt chỉ muốn xông bổ vào.
“Nguyệt chủ cùng tiểu vương tử thế nào rồi?” Qua một ngày, các vị trưởng lão trong lòng cũng không yên chạy qua.
Nặc Kiệt chôn chân nơi cửa lắc lắc đầu, sắc mặt có vài phần u ám.
Kẽo kẹt,
Tiếng mở cửa rất nhỏ rơi vào trong tai bọn họ khiến ai nấy đều tức khắc ngẩng đầu. Là Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt bước ra, gương mặt Thiên Nguyệt Triệt thì trắng bệch còn thần sắc Thiên Nguyệt Thần lại mệt mỏi vô cùng.
“Bệ hạ………chủ tử người?”
“Bệ hạ………tiểu điện hạ…….?
“Nguyệt chủ.”
Thân thể Thiên Nguyệt Thần thoáng cái đổ xuống, người cũng đồng thời ngất đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.