Chương trước
Chương sau
Thiên Nguyệt Triệt rùng mình một cái, có lẽ nơi này không hề giống như vẻ ngoài tĩnh lặng của nó. Con người trong suốt bắt đầu sắc bén dần lên, khẽ nheo lại. Thiên Nguyệt Triệt nhìn khắp bốn phía, không thấy có bất cứ nơi nào kỳ quái, mọi thứ giống với ban đầu như đúc, chỉ là hoàn toàn không có dấu vết của những gì đã xảy ra.
Đây là gì vậy?
Thiên Nguyệt Triệt mặc dù là Quang Minh thần tử chuyển thế, nhưng cũng không phải là tiên tri. Trên cái thế giới này, không có cái gì gọi là thần hết, Quang Minh thần tử cũng không phải là chỗ nào cũng rõ như lòng bàn tay, chẳng qua chỉ là không cùng một dòng tộc với con người.
Đang muốn hỏi linh hồn trú trong chuôi của Âm Dương kiếm một chút thì Thiên Nguyệt Triệt cảm giác thấy hình như chuôi kiếm trong tay mình đang run rẩy.
Đây là……Sợ?
Thiên Nguyệt Triệt biết linh hồn kia đang sợ hãi, nhưng thứ gì có thể khiến cho nó phải khiếp đảm đến như vậy?
“Làm sao vậy?” Trong lòng dấy lên nghi ngờ, Thiên Nguyệt Triệt dùng thần thức không âm không động truyền câu hỏi vào chuôi kiếm. Âm Dương kiếm không chỉ đơn thuần là vật trang sức đeo bên người của Thiên Nguyệt Triệt mà bản thân nó cũng có linh hồn, là một thanh kiếm có linh tính, đương nhiên có thể cùng chủ nhân trò chuyện.
Chẳng qua là thần thức truyền đi đã lâu mà cái linh hồn kia cũng không có đáp lại.
Thiên Nguyệt Triệt có chút lo lắng cho Thiên Nguyệt Thần bọn họ, mặc dù hắn biết nam nhân kia có đủ bản lĩnh để ứng phó với hết thảy biến cố trong thiên hạ nhưng là tâm hắn, không nhịn được khẩn trương.
Sự kiên nhẫn của Thiên Nguyệt Triệt phải được gắn với hai từ ít ỏi, chỉ những thời điểm ở cạnh Thiên Nguyệt Thần mới xem như là có mà thôi, còn lúc này đây có thể Thiên Nguyệt Thần đang gặp bất lợi, hiển nhiên hắn làm gì còn tâm trí đâu để mà chờ với đợi.
Trong lòng căng như dây đàn, Thiên Nguyệt Triệt vô thanh vô thức xuất ra toàn lực kiếm tìm bốn phía.
“Khoan đã….” Thật may, linh hồn kia rốt cuộc đã đáp lại, nó cảm ứng được sự ấm áp từ thần thức tản ra mà gan cũng lớn hơn, “Khoan đã…..”
Thanh âm vẫn còn chút run rẩy.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tôi cảm giác được những luồn hơi thở quen thuộc, bao quanh khu rừng này.” Mà chúng cũng chính là thứ kinh khủng nhất nàng từng trải nghiệm.
“Hơi thở quen thuộc?” Thiên Nguyệt Triệt có chút mờ mịt, linh hồn này có thể cảm ứng được mà chính hắn lại không có cảm giác gì ư?
“Ân, cỗ hơi thở mang theo mùi máu tươi…….giống như là.” Linh hồn bắt đầu nhớ lại, “Giống như là hơi thở của chết chóc, của những kẻ tàn ác đã hủy diệt vùng đất này.”
Mùi vị của máu tanh, đó là suối nguồn của tội ác, cũng là thứ không thể xâm phạm tới thần lực của Quang Minh thần tử. Nhưng hắn có một nửa khế ước với thế lực hắc ám, cũng chính là dòng máu Ám Dạ, vậy tại sao vẫn không thể cảm giác thấy dù chỉ là một chút?Tại sao?
Thiên Nguyệt Triệt lâm vào trầm tư, không nghe thấy những gì mà linh hồn đang lải nhải. Trong trí óc hắn chỉ liên tục quẩn quanh bốn chữmùi vị máu tanh, tại sao hắn không cảm giác thấy nó.
Mùi vị máu tanh.
Trong cơ thể cùng lúc dâng lên một loại năng lực không giống với năng lực của quang hệ ma pháp, đang len lỏi,Chết tiệt, sức người.
Hơi thở từ bốn phía không ngừng áp tới, cảnh sắc xung quanh cũng biến hóa dần, cây cỏ trông như tĩnh mà thực lại động, ngay cả mặt đất dưới chân cũng nhịp nhịp phập phồng.
Vậy mà Thiên Nguyệt Triệt một chút cũng không hề phát giác, mãi cho đến khi có một cành cây quấn lấy cổ chân hắn, sau đó thoắt cái vươn thẳng lên trời kéo theo Thiên Nguyệt Triệt bị treo ngược, lơ lửng trên không.
Nội tức đảo lộn, trí não từng chút từng chút một tan ra.
Chính lúc này, có hai thứ sinh vật kỳ quái từ đâu bay tới. Mỗi con trong số chúng đều sở hữu một cặp cánh màu đen, ngoại hình cũng chẳng khác mấy so với con người, chỉ là răng cửa phía trước vô cùng nhọn. Cảm ứng phản xạ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt thức dậy, rất nhanh liền mở mắt.
Chẳng mấy chốc, Thiên Nguyệt Triệt đã ngộ ra lý do vì sao hắn lại thấy hai cái sinh vật trước mắt quen thuộc đến thế. Còn nhớ một bộ phim về quỷ hút máu hắn đã xem, thực là giống.

Từ từ…… vừa rồi linh hồn kia nhắc tớimùi vị máu tanh, nói cách khác, hai sinh vật này rất có khả năng thực sự là quỷ hút máu chứ.
“Mùi máu tươi thơm quá.” Không kịp đợi cho Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi xong, đối phương đã cất tiếng tự thú, “Đã lâu không ngửi thấy được mùi máu tươi thơm đến như vậy rồi.”
“Không phải đã lâu rồi mà là chưa từng ngửi qua thì có.” Một con khác không nhịn được chỉnh lời.
Hơi thở của quỷ hút máu, Thiên Nguyệt Triệt bị đả kích, tại sao vừa rồi hắn không cảm giác ra?
“Tiểu quỷ, ngươi từ đâu tới?” Thấy Thiên Nguyệt Triệt lơ lửng giữa không trung mà trầm tư, hai cái sinh vật tự cho mình là động vật bậc cao kia thực lòng bất mãn.
Bọn chúng mặc định trong suy nghĩ, rằng cái tên tiểu quỷ này nhìn thấy chúng là phải run rẩy, phải sợ sệt, rồi khóc lóc cầu xin chúng tha chết, nhưng gì đây, nó còn chẳng thèm phản ứng lấy một cái. Dường như chẳng coi bọn chúng đang tồn tại, thực là một cảm giác bị vũ nhục nghiêm trọng. Phải nói là vô cùng mất hứng.
Tiểu quỷ?Những nghi hoặc trong lòng Thiên Nguyệt Triệt tạm thời lắng xuống, những suy nghĩ triền miên cũng vì câu hỏi của hai thứ trước mắt cắt ngang mà tạm thời thu về.
Từ lúc Thiên Nguyệt Triệt tới đại lục này, chưa từng có người khác kêu hắn một tiếng ‘tiểu quỷ’,Năm lão đầu ở Ma pháp học viện thì không thèm tính.
“Các ngươi là ai?” Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt, bày ra vẻ ngây ngô.
Người nào?
Một trong hai sinh vật kia cười “khanh khách” lên tiếng, “Có nghe thấy không, nó hỏi ta có phải là người không đó………Hỏi chúng ta có phải là người hay không a……..ha ha ha.”
“Tiểu quỷ, bọn ta không phải là người mà là tộc nhân Ám Dạ, người nghe qua chưa? Là một loại sinh vật cao cấp cỡ nào, vĩ đại cỡ nào……” Tên quỷ xấu xí bắt đầu lải nhải. Mà Thiên Nguyệt Triệt thì đánh chết cũng không nguyện tin tưởng hai cái thứ này cùng với phụ hoàng của mình là đồng tộc. Cũng từ đó, Mạn La đế quốc tiểu điện hạ vì chuyện này mà khắc sâu một sự ám ảnh trong lòng.
Sau này, vô luận Thiên Nguyệt Thần chỉnh đốn thế nào thì ở trong suy nghĩ của Thiên Nguyệt Triệt, bộ tộc Ám Dạ chính là ngang bằng với loại ma quỷ hạ đẳng cho nên hắn nhất quyết dù có thế nào cũng tuyệt đối không chịu nhấc một chân mà bước vào lãnh địa của tộc người Ám Dạ.
Làm người, rốt cuộc vẫn là thích thưởng thức những thứ sạch sẽ, đẹp đẽ mà thôi, ít nhất Thiên Nguyệt Triệt tự cho là vậy.
Trở lại vấn đề chính hiện thời.
Quả thực lúc này đây, Thiên Nguyệt Triệt ước Nặc Kiệt đang có ở bên mình, y sẽ luôn đem theo những thứ kỳ kỳ quái quái, mà cây bông nút tai chính là một trong số đó, nếu mang ra gắn vào, trăm phần trăm hắn sẽ không còn phải chịu đựng cái thứ kỳ dị kia nói mãi, dài dòng.
Nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được than thở,Nặc Kiệt không biết thế nào rồi? Có bị hồ ly tinh mê hoặc thật không nữa?
“Đại ca, tiểu quỷ này có phải là bị choáng váng hay không? Ta nói xong chẳng thấy nó phản ứng gì hết?” Quỷ hút máu ngẩng đầu, xoay quanh một vòng.
“Này, ta thấy chắc là nó sợ tới choáng rồi, ngươi xem, một chút động đậy cũng không.” Vẫn là loài người nhát gan, trong mắt tộc dân Ám Dạ, trừ Ma tộc, Thần tộc, Tinh Linh tộc, còn có chút cố kỵ……….chứ con người thì, nửa mắt cũng không cho.
Ngươi mới sợ tới mức choáng váng thì có,Thiên Nguyệt Triệt liếc mắt coi thường.
“Ta không phải là sợ mà choáng, ta là bị ngất xỉu kia.” Tốt bụng nhắc nhở chúng một chút, bất kể là ai, bỗng dưng bị treo chổng ngược lên trời, thì cũng sẽ bị choáng váng đầu óc mà thôi.
“Nó nói bị ngất xỉu.”
“Ngất xỉu mà còn có thể nói chuyện?” Tên quỷ hút máu hỏi ngược lại.
“Phải.” Tên còn lại phụ họa theo, “Tiền bối có dặn, loài người vô cùng giảo hoạt, tuyệt đối không thể để bị lừa.”
“Đúng, không thể để bị lừa.”
Thiên Nguyệt Triệt nhận thấy bản thân thực sẽ ngất xỉu ra đây bây giờ. Xem hai cái tên này nói loạn tùng bậy cái gì kia kìa, nếu không phải muốn dò hỏi bọn chúng thì hắn đã sớm cho một đao giải quyết hết rồi, đâu cần ngồi đây để bọn chúng càn rỡ.
“Ta không ngất hẳn, chỉ là đầu óc cứ muốn lịm đi, không tin, các ngươi tự thử coi?” Nhẹ nhàng giải thích, âm điệu mềm nhũn ra, thật khiến người khác không muốn tin cũng không đành lòng.
“Đại ca, nó nói là chỉ sắp té xỉu thôi, bảo chúng ta thử, có nên tin không?” Lão nhị nhất thời không biết làm thế nào.
“Cái này, …… tiền bối không phải đã nói rồi sao? Loài người là sinh vật giảo hoạt, không thể tin.” Tên lão đại bày ra bộ dáng uy nghiêm, vô cùng kiên quyết mặc dù thanh âm của hắn nghe sao cũng thấy có phần đã lung lay.
“Ta nói…….” Thiên Nguyệt Triệt ậm ừ cho thông cổ học, nâng cao thanh âm, khiến hai cái tên quỷ hút máu lại chú ý tới, “Các ngươi không thử qua, biết sao ta nói thật hay giả?” Cùng với ngu xuẩn nói chuyện phải dùng loại suy nghĩ ngu xuẩn mà nghĩ a, nếu là trước kia, đánh chết Thiên Nguyệt Triệt cũng không tin có một ngày hắn lại nói ra những câu cấp thấp như vậy.
Cái này?
Hai tên quỷ hút máu xoay mặt nhìn nhau, tự hỏi.
“Đại ca, tên nhóc này nói cũng có lý.”
“Quả thật là cũng có chút đạo lý.” Lão đại gật gật, sau đó là thận trọng nhìn lão đệ, “Nhưng lỡ như tại thời điểm chúng ta đi thử, tiểu quỷ này chạy mất thì làm sao?”
“Đúng, tiểu quỷ này chạy trốn thì làm thế nào?” Lão nhị cũng phải nghĩ lại.
Cuối cùng cả hai dứt khoát ngồi dưới đất, bắt đầu suy tư.
Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy thiếu chút nữa thì hộc máu mồm, “Hai vị đại ca, ta là loài người, lại còn là một tên nhóc con, chẳng phải đối thủ của hai vị, mới cả không cần hai người cùng thử một lúc, một thử, một đứng nhìn, chẳng phải sẽ biết sao.” Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu cảm thấy mình đang đi xa với mục đích ban đầu.
Giờ thì hắn đã tiếp thu trọn vẹn cái gọi là ‘Ở cùng người ngu xuẩn không mắc bệnh cũng sẽ bị lây.’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.