Chương trước
Chương sau
Bi thảm nhất là Liệt La Đặc, uống hết bánh trôi còn không tiêu hóa, kết quả toàn bộ phun ra.
Dẫn tới mấy người bên cạnh, nhanh lên tránh xa hắn.
"Ngươi thật buồn nôn." Mạc Tà che lỗ mũi nói, sau này hắn nấu đồ ai còn dám ăn?
"Nói nhảm, không buồn nôn, không để cho người ta mặt mũi sao?" Liệt La Đặc đảo cặp mắt trắng dã, "Một chưởng biến thành bạch cốt, mấy người các ngươi có thể làm được không? Ta là không thể, cho nên, ta phải đi thôi, tránh khi chủ tử trở lại, ta bị khai phá thành Thủ Điện Đồng, xui xẻo."
Liệt La Đặc đứng lên, mắt nhìn đồ ăn mình phun ra, thôi để người phía ngoài tới thu thập, kịch vui này, hắn cũng không dám nhìn.
"Ngươi thật vô dụng." Mạc Tà lắc đầu, thủ hạ của Thiên Nguyệt Triệt toàn người kỳ quái.
"Đúng vậy a, ta vô dụng, tác dụng duy nhất của ta chính là một trong ngũ thần tướng, mạng dài chút." Liệt La Đặc đắc ý, sau đó đẩy cửa rời đi.
Thư phi thấy thế, nhanh chóng muốn lao ra.
Phanh..., sau lưng Liệt La Đặc xuất hiện ván cửa, cản trở Thư phi, Liệt La Đặc xoay người, như cũ tự tiếu phi tiếu: "Thật sự ta là người vô dụng nhất nơi này, nhưng nhất định còn có chút tác dụng, ngươi cũng quá coi thường ta."
Thư phi tức giận, bị tiểu tử này đùa bỡn, muốn tiến lên lần nữa, cửa lại bị Mạc Tà ngăn trở, đột nhiên vô số hỏa cầu đánh tới, mà cùng lúc đó, băng tiễn của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cũng bắn ra ngoài.
Nước lửa chạm vào nhau, vốn không có chuyện tốt.
Ngẩng đầu, chỉ thấy người phóng ra hỏa cầu là thiếu niên một thân hồng y, ngũ quan tinh mỹ dưới ánh trăng càng thêm nhu tình.
Thiếu niên là ca ca kiếp trước của Thiên Nguyệt Triệt, Dụ Phi (Khánh Trúc),mà nam nhân bên cạnh hắn tất nhiên là quốc quân của Anh Túc đế quốc – Da La Phất Lạp, lúc này đây, sắc mặt của y khó coi tới cực điểm.
"Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, ngươi nhất định phải cùng Dụ Phi đối nghịch đúng không?" Ngày đó ở ma vũ đại hội cũng dùng băng tiễn đối phó với Dụ Phi của y, thiếu chút nữa đả thương hắn, nghĩ đến đây, Da La Phất Lạp liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai quyết định tạm thời không cùng nam nhân đầu óc có chút vấn đề này đối nghịch, liền hướng về phía Thư phi đánh nhau.
Linh lực của Thư phi rất kỳ quái, nói là ma pháp, nhưng không thấy ngũ hành linh tử lưu động, nhưng hết lần này tới lần khác lực lượng của nàng phi thường cường đại, hơn nữa rất âm độc.
Dù sao một chưởng đem người biến thành bạch cốt, loại chuyện này, đích thật là có chút khó khăn.
Mấy người nhìn Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai và Thư phi đánh nhau, không thể nghiên cứu ra ma pháp của nàng, thật là kỳ quái.
Bên kia.
Dưới ánh trăng, tiểu hồ ly đi theo phụ hoàng trốn ở nơi hẻo lánh, nhìn một màn diễn ra trên bãi cỏ.
Một màn kia, hai thân thể trần trụi, tựa hồ rất kịch liệt.
"Phụ hoàng, ngươi nói cữu cữu được không?" Thiên Nguyệt Triệt cọ vào ngực Thiên Nguyệt Thần, vươn đầu ra, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm nơi đó, Thiên Nguyệt Thần sợ hắn bị lạnh, liền ôm chặt hắn.
"Ngươi quá khinh thường Da Lạc ." Trong thế giới tình cảm, không có mạnh hay yếu, cho nên không thể nói được hay không được giữa Da Lạc và Á, huống chi, mấy năm này Da Lạc ở nơi mọi người xem không tới, giao ra quá nhiều.
"Vậy chờ Á thân vương sinh hài tử, chúng ta mang theo hài tử đi ngao du thiên hạ, đi đến mỗi quốc gia, có được không?" Thiên Nguyệt Triệt làm mộng đẹp.
"Vậy hoàng cung?" Xoa tóc dài mềm mại của hắn, thanh âm lộ nhu tình.
"Không phải là còn có nhân tình của nhị ca sao?" Thiên Nguyệt Triệt thốt ra.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nhéo một cái lên mặt Thiên Nguyệt Triệt, "Không được nói lời thô tục." Hài tử này, nói bao nhiêu lần, luôn là lời thô tục không ngừng, chẳng lẽ thế giới của Triệt nhi, đều là loại hình này.
"Phụ hoàng, lời thô tục là thăng hoa của tình cảm, ngươi không hiểu." Từ nhỏ Thiên Nguyệt Thần nhận sự giáo dục của đế vương, số lần nói lời thô tục chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Ngươi a, luôn có quá nhiều lý do." Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ, ai kêu mình yêu gia hoả như vậy.
Yêu liền yêu, cái gì cũng không quản, chỉ nghĩ sủng ái.
"Phụ hoàng, ngươi nói Á thân vương sẽ mang thai sao? Nếu thật, cữu cữu cao hứng phải biết." Thiên Nguyệt Triệt nghĩ tới hồ ly không quá thông minh kia, vẻ mặt đắc ý.
"Sao Da Lạc tin lời ngươi, để cho Á ăn ma quả chứ?" Thiên Nguyệt Thần có chút không thông.
"Bởi vì ta nói cho hắn chuyện của Khuynh Vô Trần." Thiên Nguyệt Triệt nói thẳng, "Cữu cữu sẽ không nói ra, cho nên ta rất yên tâm."
Thiên Nguyệt Thần cúi đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt một lát: "Triệt nhi có ấn tượng rất tốt với Khuynh Vô Trần năm đó." Thiên Nguyệt Thần khẳng định.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: "Phụ hoàng, lòng của hắn, ta cả đời học không được, nếu có một ngày, phụ hoàng cùng nữ nhân khác sinh con, ta sẽ giết người đàn bà kia, phá Mạn La đế quốc, sau đó, ta sẽ khiến ngươi đời đời kiếp kiếp sống trong hối hận."
Thanh âm thanh thúy phi thường kiên định, hắn yêu quá nhiệt tình, đến mức lu mờ lý trí của hắn.
"Đứa ngốc, không chỉ ngươi, ta cũng thế." Y cũng yêu quá sâu, sâu đến sáp nhập vào linh hồn.
"Nhưng Khuynh Vô Trần làm được, ba lần thỉnh chiến, ta thật sự tò mò, hắn là người như thế nào." Thiên Nguyệt Triệt nhớ lại bút ký kia.
Cung điện vàng son lộng lẫy, Khuynh Vô Trần một thân bạch y, trên long ỷ là nam nhân hắn yêu.
Hắn nhanh nhẹn đi ra, thanh âm ôn nhuận như nước: "Bệ hạ, Vô Trần thỉnh chiến."
Thiên Nguyệt Triệt không khỏi nghĩ, khi đó, nam tử kia đích thị là khuynh thành vô song, khó trách Sắc Vi đế quốc có truyền thuyết, hộ quốc công thế tử, hồng nhan không họa thủy, ngọc công tử Vô Trần.
"Phụ hoàng." Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt uể oải, "Nếu như ta là Khuynh Vô Trần, như vậy ngươi cũng là Thiên Huệ đế của ta." Sinh cùng sào, chết cùng huyệt.
Thiên Nguyệt Thần không nói gì, chẳng qua là ôm Thiên Nguyệt Triệt càng chặt.
Bảy ngày sau, không có mã phong hoa lệ, không có quân đội khổng lồ, chỉ có vài tuấn mã lao nhanh vào hoàng thành của Mạn La đế quốc.
Trên tuấn mã, là hoàng đế khí vũ hiên ngang, trên tuấn mã, là hoàng tử cao ngạo, bóng dáng hai người xuất hiện ở cửa hoàng thành, phảng phất sóng vai nhìn thiên hạ.
"Bệ hạ... ."
"Bệ hạ... ."
Lúc tuấn mã đi tới cửa hoàng cung, thị vệ kích động một phen, bởi gì mấy ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Toàn bộ hoàng cung đều là tiếng vang.
Ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt trở lại, liền vào Ngự thư phòng. Thấy hai người xuất hiện, mấy người luôn trong tình trạng căng thẳng rốt cục buông lỏng.
"Đệ." Dụ Phi kích động, tám năm không gặp, tiểu oa nhi năm đó đã lớn lên.
Dụ Phi là người thứ hai Thiên Nguyệt Triệt muốn làm nũng, cho dù ở nơi này bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng kiếp trước bọn họ là huynh đệ máu mủ tình thâm thân, thân huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau.
"Ca." Một tiếng này "Ca", Thiên Nguyệt Triệt nhào vào trong lòng Dụ Phi, "Ca, được gặp ngươi, thật tốt."
Bởi vì Mạn La đế quốc và Anh Túc đế quốc quá xa, hai huynh đệ chỉ thư từ lui tới, dù sao đi mất một tháng, ai cũng không vui.
Dụ Phi không nói gì, chẳng qua là mỉm cười vuốt tóc Thiên Nguyệt Triệt, như ở hiện đại, hắn dùng bả vai không quá rộng rãi của mình chắn mưa chắn gió cho Thiên Nguyệt Triệt, bởi vì đó là đệ đệ duy nhất của hắn.
Da La Phất Lạp không nói gì, Thiên Nguyệt Thần cũng không nói gì, bởi vì bọn họ đều biết, hai người kia quan trọng với nhau cỡ nào.
Chẳng qua những thứ khác có chút không dám tin, Thiên Nguyệt Triệt cao cao tại thượng, Thiên Nguyệt Triệt tùy hứng làm bậy, cư nhiên cũng có thời điểm nũng nịu như vậy.
Ôn chuyện xong, không khí của Ngự thư phòng trở lại như trước.
"Chuyện gì xảy ra?" Thiên Nguyệt Thần nhìn mấy người, liếc về phía Da La Phất Lạp, hiển nhiên, bởi vì y không phải là người của Mạn La đế quốc, "Tại sao lúc ta trở lại, thị vệ trong cung giống như thấy được chúa cứu thế?"
Chúa cứu thế, là lời nói giắt bên miệng Thiên Nguyệt Triệt.
"Thư phi phản bội." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nói đơn giản.
"Thiên Nguyệt Thần, hoàng cung của ngươi nhân tài cũng thật nhiều, một phi tử, cư nhiên làm cho nhiều người chật vật như vậy." Da La Phất Lạp cười nhạo.
Nét mặt Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai biến lạnh, nếu nam nhân này không phải quốc quân của Anh Túc đế quốc, y thật muốn xé rách cái mồm kia, từ khi Thư phi chạy thoát, nam nhân này liền châm chọc y.
"Liệt La Đặc." Thiên Nguyệt Triệt nói.
"Có thuộc hạ." Liệt La Đặc đứng dậy.
"Bổn điện không ở, ngươi là nửa chủ nhân của Mạn La các, Da La Phất Lạp đều nói Mạn La đế quốc ta nhân tài đông đúc, ánh mắt của y thực độc đáo, đã như vậy, còn không thừa dịp này giúp y lãnh giáo, sở trường của ngươi là thức ăn ngon, thỉnh y di giá ngự thiện phòng nhấm nháp nhấm nháp."
Thiên Nguyệt Triệt nói xong, phát hiện sắc mặt mọi người một trận trắng bệch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.