Chương trước
Chương sau
Ha ha ha...
Bộ dáng đắc ý của Thiên Nguyệt Triệt, quả nhiên như Đàn Thành đoán, cùng Tề quận vương Da Lạc Tư Đặc Lặc căn bản là một khuôn mẫu khắc ra.
"Có muốn đến nơi khác hàn huyên một chút không, chủ nhân sẽ không đả thương tiểu vương gia." Thủ hạ của Da Lạc Tư Đặc Lặc, Quỳnh Liên, cũng chính là nam nhân lúc trước đi thỉnh Thiên Nguyệt Triệt, tới bên người Đàn Thành hỏi.
Đàn Thành kinh ngạc, cũng đúng, vẻ thư thả của chủ tử lúc này, có lẽ đã lâu y chưa từng nhìn thấy, là khi... Khi xảy ra chuyện của Tinh Linh hoàng, mặc dù chủ tử thường cười, nhưng ở bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt lâu như vậy, y cũng hiểu được đó là không thực.
Nụ cười chân chính và miễn cưỡng cười vẫn khác nhau .
Nghĩ tới đây, y đột nhiên hiểu rõ, chủ tử rời khỏi đế đô, hẳn là vì sợ, quốc quân của Anh Túc đế quốc sắp tới, Hỏa – ngũ thần tướng trong truyền thuyết cũng sẽ trở về.
Chính là sợ a, nghĩ tới đây, Đàn Thành một trận đau lòng, trong lòng hắn, Thiên Nguyệt Triệt là hết thảy của hắn, là hài tử mang hắn ra khỏi bóng tối, cùng trải qua rất nhiều chuyện.
Nếu như năm đó không có hắn cởi bỏ thân phận ám vệ của mình, thì y vẫn chỉ mãi mãi ở trong bóng tối làm một cái bóng lặng lẽ, sẽ không hiểu được thế giới này xinh đẹp đến vậy.
Chủ nhân, ngươi đang sợ cái gì?
Quỳnh Liên tựa hồ hiểu, lại không nói rõ, ánh mắt lướt qua một lớn một nhỏ trong phòng: "Dù là ban ngày, cũng sẽ có những chỗ ánh sáng mặt trời không thể chiếu rọi. Mặc dù vậy mọi người vẫn cảm thấy nó thực rực rỡ và ấm áp, không phải sao?"
Thanh âm ôn nhu làm Đàn Thành chấn động, người nam nhân lần đầu gặp mặt đã có thể nhìn thấu tâm tư y, thậm chí...
"Có muốn đi uống vài chén không?" Quỳnh Liên đề nghị.
Suy tư chốc lát, Đàn Thành gật đầu.
... ... ...
"Câm miệng, câm miệng cho bổn vương, có nghe không?" Da Lạc Tư Đặc Lặc nắm chặt hai tay, hận không được đánh ra một quyền, nếu không phải còn cần làm giao dịch tiểu hồ ly này, hắn đã treo ngược lên mà đánh.
"Hừ, tại sao bổn điện phải nghe lời ngươi?" Hồ ly kiêu ngạo tùy tiện nói.
"Đây là Tề quận vương phủ, bổn vương là chủ nhân của nơi này." Cho nên nơi này hắn lớn nhất, tiểu hồ ly tự nhiên phải nghe hắn .
"Nhưng cũng là lãnh thổ của Mạn La đế quốc, bổn điện là hoàng tử của Mạn La đế quốc." Rốt cuộc hôm nay Thiên Nguyệt Triệt biết được có quyền thế chính là tốt như vậy.
"Uh, bổn vương... Bổn vương là cữu cữu của ngươi, ngươi dù muốn hay không cũng phải nghe lời trưởng bối." Hài tử chết tiệt, đây là nhi tử do Thiên Nguyệt Thần dạy dỗ ra sao, tôn kính trưởng bối, hắn rốt cuộc có hiểu hay không a?
Da Lạc Tư Đặc Lặc tức giận hô to.
"Ha ha, cữu cữu, lão nhân gia nên kiềm chế, miễn cho chính mình tức chết, cũng khó trách a, cũng khó trách, nhìn qua quận vương phủ thật không có sinh khí, cữu cữu như vậy, sợ là không ai nguyện ý vào cửa, đáng tiếc a đáng tiếc, cữu cữu đúng là không ai muốn ... Xử nam."
"Câm miệng, xú hài tử." Da Lạc Tư Đặc Lặc nhịn không được, đập bàn rống lên, một quyền vung lên.
Thiên Nguyệt Triệt nhanh chân tránh qua một bên: "Cữu cữu bị bổn điện nói trúng, cho nên muốn giết người diệt khẩu?"
"Xú hài tử, bổn vương hôm nay sẽ giết ngươi diệt khẩu." Mặc kệ kế hoạch kia, cùng tiểu hồ ly này hợp tác, tức chết nhất định là mình.
"Cữu cữu hay quên, một quyền không thể gây thương tổn được bổn điện, đúng rồi cữu cữu." Thiên Nguyệt Triệt lắc mình né tránh, lại hiếu kỳ nói, "Cữu cữu và phụ hoàng là thanh mai trúc mã, vậy ma pháp của cữu cữu có thể so với phụ hoàng hay không?"
"Ngươi chỉ nói nhảm." Da Lạc Tư Đặc Lặc hừ lạnh, hắn đâu phải tên yêu quái Thiên Nguyệt Thần.
"Như vậy..." Thiên Nguyệt Triệt vừa nói, bóng dáng đột nhiên tiến lên, khiến cho Da Lạc Tư Đặc Lặc ứng phó không kịp, "Phụ hoàng cũng không dễ dàng giết bổn điện diệt khẩu, còn không bằng phụ hoàng, cữu cữu, ngươi dựa vào cái gì để giết ta?"
Trong một thoáng kia, khí thế vương giả hiển hiện, tôn quý và kiêu ngạo không thua gì Thiên Nguyệt Thần.
Da Lạc Tư Đặc Lặc chấn động, loại cuồng ngạo này, chỉ thời điểm Thiên Nguyệt Thần mặc long bào mới có thể thấy qua, hài tử này...
"Dừng." Lòng tự ái rất nặng khiến nam nhân thu hồi chưởng phong, "Xú hài tử, dù ngươi làm thế nào cũng không thay đổi được chuyện bổn vương và Thiên Nguyệt Thần là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên." Da Lạc Tư Đặc Lặc cũng là người thông minh, sao lại không biết Thiên Nguyệt Triệt rất để ý Thiên Nguyệt Thần.
"Vậy thì sao, bổn điện có thể đi hỏi phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt biểu hiện hoàn toàn không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng đã trúng kế khích tướng, chẳng qua là ngại mặt mũi, không muốn thừa nhận.
"Hừ, làm một nhi tử có thể đi hỏi chuyện riêng của phụ thân, ngươi cho rằng Thiên Nguyệt Thần sẽ nói cho ngươi biết?" Da Lạc Tư Đặc Lặc cười lạnh nói.
"Y sẽ." Thiên Nguyệt Triệt khẳng định.
"Chỉ bằng ngươi là con y?" Da Lạc Tư Đặc Lặc bắt đầu hoài nghi là không phải mình xem trọng đứa bé này.
"Không." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Bằng ta là ái nhân của y, bằng y yêu ta."
Bằng ta là ái nhân của y, bằng y yêu ta.
Lời Thiên Nguyệt Triệt, một câu lại một câu vang vọng bên tai Da Lạc Tư Đặc Lặc, nội tâm rung động vượt xa lúc hắn nghe được tỷ tỷ phát điên, hắn biết rõ những lời này của Thiên Nguyệt Triệt có ý nghĩa như thế nào.
Mà bộ dạng của Thiên Nguyệt Triệt khiến hắn hiểu được, mình không hiểu sai, bọn họ... Bọn họ cư nhiên... Cư nhiên là ái nhân.
Không không không không, Da Lạc Tư Đặc Lặc lắc đầu, hắn đối với chuyện giữa nam nhân và nam nhân không có ý kiến, nhưng bọn họ là phụ tử a.
Được rồi, hắn đối với phụ tử cũng không có ý kiến, chẳng qua là hắn bị chấn động, là khó có thể tin, dù sao loại chuyện này là lần đầu tiên hắn nghe được, có lẽ nghe nhiều mấy lần sẽ không việc gì, Da Lạc Tư Đặc Lặc tự mình an ủi.
Nhưng lại không hiểu vì sao Thiên Nguyệt Triệt thẳng thắng thừa nhận như vậy, có bao nhiêu người có thể chấp nhận chuyện giữa hai người bọn họ, đặc biệt bọn họ còn là phụ tử.
Hoàn hồn, thoáng suy nghĩ: "Cũng khó trách, nguyên lai quan hệ giữa các ngươi là như vậy, nhưng nếu tin y, cần gì phải tới Tề quận tìm bổn vương, ngươi sợ giữa bổn vương và y có cái gì đi, không thể tín nhiệm ái nhân lại dám nói yêu thật buồn cười."
"Không, ta tin y" Thiên Nguyệt Triệt cười mở miệng, để ý cái gọi là "Thanh mai trúc mã" giữa Thiên Nguyệt Thần và Da Lạc Tư Đặc Lặc là một chuyện, nhưng chân chính tín nhiệm lại là một chuyện khác, hai người ở chung một chỗ mười ba năm, mười ba năm này, khiến hắn có đủ thời gian lí giải Thiên Nguyệt Thần.
"Nói dối, nếu tín nhiệm y, lại không cần tìm đến bổn vương?" Da Lạc Tư Đặc Lặc cảm thấy một chữ tin của Thiên Nguyệt Triệt thật sự quá miễn cưỡng.
Bất quá suy nghĩ của hắn không tồi, nếu như thật sự tín nhiệm ái nhân, như vậy Thiên Nguyệt Triệt cần gì phải ngàn dặm xa xôi tới Tề quận.
"Ha ha, ta tin y, nhưng ta không tin ngươi, ta không tin kẻ đột nhiên xuất hiện là ngươi, mười ba năm, nếu như các ngươi có lòng đến xem ta, mười ba năm qua tại sao lại không đến, hết lần này tới lần khác đúng lúc mẫu phi phát điên mới đến, cho dù thực có lòng đến xem ta, vì sao không vào cung, cữu cữu, ngươi nói xem?" Thiên Nguyệt Triệt đồng dạng cười lạnh nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc.
Da Lạc Tư Đặc Lặc cả kinh, hài tử này trí tuệ vượt xa hài tử bình thường mười ba tuổi, hắn thật sự chỉ có mười ba tuổi sao?
Đương nhiên, đúng là chỉ có mười ba tuổi mà thôi.
"Ha ha... Đúng là, bổn vương tới quá mức trùng hợp, cho nên... Ngươi mới xuất hiện ở nơi này?" Khiêu mi lạnh lùng nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
"Cữu cữu không phải là muốn cùng ta đàm điều kiện sao? Bổn điện hiện tại muốn nghe?" Thiên Nguyệt Triệt lại mang bộ dạng biết điều, nếu không phải mới được chứng kiến biểu hiện lạnh lùng của hài tử này, chắc hẳn Da Lạc Tư Đặc Lặc sẽ bị hắn lừa.
"Hảo hảo hảo, Thiên Nguyệt Thần cư nhiên sinh ra tiểu hồ ly, y thế nào cũng không ngờ sẽ bị con mình qua mặt đi. Điều kiện của bổn vương ngươi nhất định có hứng thú." Da Lạc Tư Đặc Lặc lấy ra nửa khối lệnh bài, "Chất nhi thân ái của ta, biết đây là cái gì không?"
Cho dù chưa thấy qua Mạn La lệnh, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cũng từng là chủ nhân của Sắc Vi lệnh, có khắc Mạn Đà La bên trên, dĩ nhiên là nửa khối Mạn La lệnh trong truyền thuyết.
"Biết, là một nữa Mạn La lệnh của Thiên Nguyệt tộc và Tư Đặc Lặc tộc." Thiên Nguyệt Triệt nói, lại không biết dụng ý của Da Lạc Tư Đặc Lặc.
"Bổn vương đem nửa khối Mạn la lệnh đưa cho ngươi, là muốn ngươi đổi lại bổn vương một điều kiện, yên tâm, bổn vương chỉ cần một người, đối với nửa phần giang sơn Mạn La đế quốc không có hứng thú." Da Lạc Tư Đặc Lặc suy nghĩ, lần nữa nhìn thấy người kia, nhất định rất thú vị, chỉ là nghĩ như vậy, đều có thể khiến tâm hắn sôi trào lên.
"Nga?" Đến đây Thiên Nguyệt Triệt thật sự hứng thú, "Nói nghe một chút."
"Bổn vương muốn ngươi mang theo quân đội Tề quận tạo phản." Lời Da Lạc Tư Đặc Lặc, khiến Thiên Nguyệt Triệt thật sự kinh ngạc.
"Tốt." Cho dù kinh ngạc, Thiên Nguyệt Triệt vẫn hứa hẹn.
"Không hỏi bổn vương tại sao?" Lúc này đến phiên Da Lạc Tư Đặc Lặc kì quái.
"Bổn điện thích xem hí diễn." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, biết trước kết cục kia liền không có ý tứ, "Bất quá... Có chuyện, bổn điện tò mò."
"Nói nghe một chút." Nếu Thiên Nguyệt Triệt sảng khoái như thế, Da Lạc Tư Đặc Lặc cũng sảng khoái nói.
Đôi con ngươi giảo hoạt sắc bén tỏa sáng: "Bổn điện thật là tò mò, vì sao trong miệng cữu cữu có một viên phỉ thuý, mặc dù rất nhỏ, nhưng đích thật là phỉ thuý."
"Bổn vương không nói được." Da Lạc Tư Đặc Lặc bỏ xuống năm chữ, rời đi.
Trong lòng oán giận, đối với tiểu hồ ly này, quả nhiên không thể quá khách khí, mặt đen lại, viên phỉ thuý này là sỉ nhục cả đời hắn, nhưng cũng là... kí ức đẹp nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.