Chương trước
Chương sau
Đợi Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi, nam tử đi vào trong nhà, nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc đang nhìn ly trà cười khẽ, từ ánh mắt của y, nam tử biết tâm tình chủ nhân vô cùng tốt.
"Chủ nhân, sao không ngăn tiểu điện hạ?"
Da Lạc Tư Đặc Lặc nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Còn có thể gặp lại, không phải ư?"
Đứng lên, đi tới cửa, nhìn bên ngoài đã không còn bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt: Nhi tử của Thiên Nguyệt Thần..., Da Lạc Tư Đặc Lặc mỉm cười.
Nghe được y lẩm bẩm, nam tử lắc đầu: chủ nhân, đừng quên, hắn cũng là nhi tử của tiểu thư.
Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi tiểu phòng, mới đi được mấy bước, đột nhiên phát hiện mình đã ở ngã tư đường, ngẩng đầu, trước mắt là đám người náo nhiệt, lần nữa quay đầu, sau lưng vẫn là ngã tư đường.
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, không có vật cản, hết thảy vừa rồi tựa như mộng, nếu không phải tay áo còn dính nước trong rừng cây, hắn thật sự đã nghĩ mình đang nằm mơ.
"Chủ tử." Thời điểm đám người Liệt La Đặc phát hiện Thiên Nguyệt Triệt không thấy, liền kinh hoảng, tuy nói nơi này là đế đô, tuy nói bằng công lực của Thiên Nguyệt Triệt, bọn họ không nên lo lắng, nhưng hôm nay là thời điểm phi thường nhạy cảm, bí mật về Quang Minh thần tử đã vạch trần, nên mọi người lo lắng cho Thiên Nguyệt Triệt cũng là bình thường.
Thiên Nguyệt Triệt hướng bọn họ gật đầu: "Bị lạc."
Hôm nay rất nhiều người, mọi người đều tin tưởng, không hề nghi ngờ.
"Liệt La Đặc, ngươi phụng bồi mọi người, bổn điện có chút mệt mỏi hồi cung trước, các ngươi đừng đi theo, cứ làm như dự tính ban đầu."
Thiên Nguyệt Triệt dứt lời, không để mọi người có cơ hội cự tuyệt, một mình rời đi.
"Thần Chủ." Kim cùng Thổ muốn đuổi theo, bị Liệt La Đặc ngăn cản, hắn theo Thiên Nguyệt Triệt tám năm, thời gian đủ dài, rất hiểu tính cách của Thiên Nguyệt Triệt.
Gió nhẹ thổi qua mặt, không biết là cảm giác gì, đối với cữu cữu đột nhiên xuất hiện, Thiên Nguyệt Triệt biết không đơn giản, lúc ấy ý nghĩ duy nhất chính là chuyện của mẫu phi bị người gia tộc Tư Đặc Lặc biết, cho nên cữu cữu mới tìm hắn.
Nhưng nếu như vậy, hẳn cữu cữu nên trực tiếp đến hoàng cung bái phỏng phụ hoàng mới phải? Vì sao một mình tìm tới hắn?
Càng nghĩ càng không hiểu được, Thiên Nguyệt Triệt tự nói với mình không cần quan tâm đến, nhưng trong lòng lại không cách nào buông tha, Thiên Nguyệt Triệt cũng không trực tiếp hồi hoàng cung, đi tới phủ đệ của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai.
Dù thị vệ chưa từng gặp qua Thiên Nguyệt Triệt, nhưng tiểu điện hạ Mạn La đế quốc, trong thiên hạ khó có người tương tự, cho nên khi Thiên Nguyệt Triệt vừa xuất hiện, thị vệ lập tức nhận ra hắn.
Phủ đệ của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai hoàn toàn bất đồng với con người y, y bề ngoài băng lãnh, nhưng phủ đệ lại vô cùng thanh tĩnh.
Thiên Nguyệt Triệt đến thăm, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai có chút không được tự nhiên, y không biết nên đối xử với Thiên Nguyệt Triệt thế nào, gọi thần tử, dù sao cũng không quen.
Gọi Thiên Nguyệt Triệt là tiểu điện hạ tương đối dễ dàng hơn, nhưng trong lòng phi thường tôn kính.
"Ta không ngờ, có một ngày, ta sẽ đến đây." Đưa lưng về phía Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, Thiên Nguyệt Triệt chăm chú nhìn cá chép trong hồ.
"Có chuyện khiến tiểu điện hạ phiền lòng?" Nếu tới, bằng thân phận của tiểu điện hạ, được phép biết tâm sự của hắn chỉ có một người, mà hiện tại tâm sự của hắn, lại không tiện để Thiên Nguyệt Thần biết.
"Bổn điện thường suy nghĩ, mẫu phi của bổn điện là người thế nào, nhưng hết thảy đều là ý nghĩ, thời điểm bổn điện chú ý, mẫu phi đã phát điên." Thiên Nguyệt Triệt biết, chuyện này, cho dù những nữ nhân trong cung không biết, nam nhân này khẳng định biết, chẳng qua không liên quan liền không nói đến.
Phải nói trừ bỏ chuyện của nhị ca, những chuyện khác y không có hứng thú tham dự.

Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai không đáp, nghe Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục nói: "Bằng thân phận của ngươi, lời bổn điện quả đúng là nan đề, bổn điện gọi ngươi là Thuỷ tốt hơn."
"Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, tiểu điện hạ không cần quá để ý."
"Năm đó, ngươi hạ băng tằm vào ta, là muốn làm hoàng đế?" Thiên Nguyệt Triệt xoay người, cười nhạt.
Chuyện này, không phải bí mật giữa bọn họ.
"Bổn điện nghĩ, thật ra ngươi cũng không muốn làm hoàng đế, đúng chứ?" Chưa đợi Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai trả lời, Thiên Nguyệt Triệt liền nói.
"Vậy tiểu điện hạ giải thích thế nào?" Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai khiêu mi, dù nói hắn là Quang Minh thần tử chuyển thế, nhưng lúc này, hắn vẫn chưa là Quang Minh thần tử, lại trí tuệ sáng suốt, thật khiến người đố kỵ.
"Nếu ngươi muốn làm hoàng đế, người thứ nhất ngươi nên trừ bỏ là đại ca Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, có lẽ ngươi sẽ bận tâm Tả Lạp gia tộc, nhưng không có mộc linh châu, Tả Lạp gia tộc chỉ là hư danh, hơn nữa bằng năng lực của ngươi mà nói, có thể vô tung vô ảnh, trong hoàng cung chết một hoàng tử cũng không thành vấn đề. Không có đại ca, khả năng nhị ca được lập là thái tử cao hơn nhiều, sau đó đến Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, nhưng đối với những người này ngươi không hề động thủ, lại động thủ với ta, vì sao?"
Có nhiều chuyện, năm đó không nghĩ đến, hôm nay nhớ tới, phát giác, có quá nhiều nghi vấn.
"Ta nghĩ, thời điểm mẫu phi mang thai ta, ngươi bắt đầu phát hiện tình cảm đối với nhị ca, bởi vì cấm kỵ, cho dù các ngươi không quan tâm, chỉ cần có phụ hoàng ở một ngày nhị ca với ngươi cũng là mò trăng dưới nước, cho nên chỉ có phụ hoàng chết, nhị ca làm hoàng đế, như vậy các ngươi mới không còn cố kỵ, nhưng ta có một điểm nghĩ không ra, tại sao đầu tiên bị khai đao lại là ta?"
Ngẫm lại thật đúng là vô tội nha, khi đó hắn còn là một phôi thai a.
"Ha ha... Tiểu điện hạ thông tuệ quả nhiên không ai bằng, quả thực thời điểm Cẩm phi mang thai tiểu điện hạ, ta liền phát hiện bản thân đối với Hâm nhi có dị tâm, khi đó, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ và Thiên Nguyệt Thiên Ngọc mới ra đời." Nhắc tới Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai trở nên nhu hòa không ít, "Hâm nhi là nhị hoàng tử Mạn La đế quốc, chỉ cần bệ hạ vẫn còn một ngày, ta biết ta và Hâm nhi là không thể nào.
Mà bệ hạ, sợ là cùng chúng ta chơi đùa một hồi, cũng sẽ không thành toàn bọn ta."
Không tệ, nếu là Thiên Nguyệt Thần khi đó, y sẽ cảm thấy đùa rất vui mà cự tuyệt bọn họ bên nhau, nhưng bây giờ...
"Đích thật là việc nam nhân kia sẽ làm." Thiên Nguyệt Triệt tán đồng.
"Cho nên trở thành hoàng đế là biện pháp duy nhất, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc không có gia tộc hùng hậu chống lưng, tự nhiên không cần lo lắng, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đã lớn lên, phải tính toán cẩn thận, như vậy dễ dàng nhất là đối phó với một phôi thai như ngươi."
Nói đến hai chữ phôi thai, khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt có chút vặn vẹo, bởi vì, hai chữ này thật sự không dễ nghe.
"Nhưng thật ra có một việc, tiểu điện hạ không biết, ngươi so với người khác đều quan trọng hơn, không phải vì ngươi là hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất, mà bởi vì, trong người ngươi chảy dòng máu của gia tộc Tư Đặc Lặc, cũng vì vậy sẽ là hoàng đế tiếp theo của Mạn La đế, đó là nguyên nhân lúc ấy ta khẩn cấp muốn loại bỏ ngươi." Nghe được lời của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, Thiên Nguyệt Triệt có chút giật mình.
"Cho nên, nếu không phải là phụ hoàng để ta bên cạnh y, mấy năm này của ta sẽ không trôi qua bình an?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại, Tư Đặc Lặc gia tộc, cho dù không phải gia tộc có được ngũ linh châu, nhưng địa vị không thể xem thường, vì sao chứ.
Hắn chưa từng hiểu biết về sự tồn tại của gia tộc mẫu phi.
"Không tệ, khi khai quốc, tổ tiên gia tộc Thiên Nguyệt và tổ tiên Tư Đặc Lặc cùng chung sức, ngôi vị hoàng đế Mạn La do tôn tử gia tộc Thiên Nguyệt thừa kế, trên thực tế phải chia sẻ cùng tôn tử gia tộc Tư Đặc Lặc, Tư Đặc Lặc gia tộc sợ Thiên Nguyệt gia tộc e ngại mà giết hại bọn họ, nên không giao ra một nửa quân quyền còn lại.
Tiểu điện hạ nhất định biết Mạn la lệnh nhỉ, đó là hiệu lệnh tam quân, khối kim sắc phía trên có khắc Mạn Đà La trông rất sống động, giống Sắc Vi lệnh và Anh Túc lệnh."
"Bổn điện biết, bổn điện từng giữ Sắc Vi lệnh." Ở nơi này tám năm, hắn có được Sắc Vi lệnh.
"Vậy tiểu điện hạ có biết, Mạn Đà La bị chia làm hai, nói cách khác, trong tay bệ hạ chỉ có nửa khối Mạn la lệnh, mà nửa khối còn lại ở trong tay tôn tử Tư Đặc Lặc gia tộc." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai lần nữa nói ra.
Thiên Nguyệt Triệt không ngờ chuyện lại là như vậy, thời điểm hắn yêu cầu xem Mạn la lệnh, phụ hoàng lại nói Mạn la lệnh ở trong tay Nặc Kiệt, thực tế Mạn la lệnh đúng là ở chỗ Nặc Kiệt ư?
Phụ hoàng nói như vậy, chẳng lẽ không dự định kể cho hắn chuyện Mạn la lệnh sao?
Hôm nay cữu cữu tìm đến hắn, cũng vì chuyện này?
"Thực tế, thiên hạ này, tiểu điện hạ cũng có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên dựa theo huyết thống, nhưng là..."
"Nhưng là...?" Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày nhìn chằm chằm Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai.
Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai đột nhiên cười khẽ: "Hoàng đế chân chính của Mạn La đế quốc chỉ có một, đó chính là phụ hoàng của tiểu điện hạ."
Đối với Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần mà nói, vô luận ai là hoàng đế chân chính cũng giống nhau, nhưng thời điểm hiểu được tất cả, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy chính mình đang run rẩy, đây là giữ hai người không có bí mật sao.
Bọn hắn vĩnh viễn là của nhau, nhưng vì sao... Vì sao?
Bỏ đi thân phận đế vương, ta chỉ là một nam nhân rất bình thường, là nam nhân cũng sẽ có thời điểm nhẫn không được, nếu nơi này có thể vì ngươi chịu được mười năm, vẫn không thể chứng minh ta yêu ngươi sao?
Triệt nhi có biết, vì sao danh tự của Triệt nhi là Thiên Nguyệt Triệt?
Hình ảnh phản chiếu của ánh trăng trong nước, triệt chính là nguyệt .
Phụ hoàng, hết thảy tất cả, có phải bẫy rập ngươi cố ý bố trí?
Thiên Nguyệt Triệt rối loạn, bí mật cố ý che dấu cơ hồ xé rách lý trí của hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.