Chương trước
Chương sau
Hiện tại thiện kiếm pháp, lại có bội kiếm thì chỉ có Thiên Nguyệt Thần, Mạc Tà và Thụy Miện, kiếm pháp của Thụy Miện xuất từ điện trưởng của cực quang chi điện điện, dù không so sánh được với cao thủ, nhưng cũng là một trong những đồ đệ khiến lão nhân gia kiêu ngạo.
Thật ra đối với Thiên Nguyệt Thần mà nói, y cực ít sử dụng kiếm, bởi vì không thích, mà Mạc Tà tự nhiên cũng không.
Mạc Tà nghi hoặc, sợ là tất cả mọi người ở đây hợp sức cũng không phải đối thủ của Thiên Nguyệt Thần, hắn không tin Đằng Hỏa sẽ làm khó được y, nhưng vì sao?
Cảm giác được Mạc Tà nghi ngờ, Thiên Nguyệt Thần cười vô tội, ánh mắt ôn hòa nhìn Thiên Nguyệt Triệt, đột nhiên, Mạc Tà hiểu được, bởi vì quá yêu, nên không muốn gây áp lực cho đối phương, ít nhất trước khi năng lực của Thiên Nguyệt Triệt thức tỉnh, Thiên Nguyệt Thần không muốn Thiên Nguyệt Triệt đuổi theo quá cực khổ.
Đây chính là yêu a, Thiên Nguyệt Thần đứng yên một chỗ, chờ hài tử y yêu không ngừng tiến bộ, chiếu theo lời y mà nói, từ trước tới nay bảo bối của y không phải bình hoa, đúng vậy, Thiên Nguyệt Triệt không phải bình hoa, bởi vì trên đời không có bình hoa cao quý như vậy.
Kim Mang trường kiếm xuất hiện trong tay y, một khắc kia, toàn thân nam nhân bị bóng tối bao phủ, cũng thật chói mắt, quang mang màu vàng chiếu trên huyền y, thần thánh mà không thể xâm phạm.
Cũng một khắc đó mọi người sinh ra ảo giác, Thiên Nguyệt Thần là Ám Dạ chi chủ chuyển thế, chỉ có người khuynh đảo như y mới là một đôi với Quang Minh thần tử, rõ ràng một Quang một Âm, nhưng lại hài hòa đến thế.
Mạc Tà rút bội kiếm bên hông, nhuyễn kiếm màu bạc mềm dẻo vô cùng, phát ra ngân quang nhàn nhạt, Thụy Miện dùng Mộc kiếm theo nguyên tắc của cực quang chi điện, nhưng cho dù là Mộc kiếm, cũng không thua kém nửa phần.
Kiếm khí của ba người hợp nhất, có lẽ đằng hỏa cảm thấy đau đớn, không ngừng kêu gào, kiếm khí của Thiên Nguyệt Thần vốn đủ mạnh, bây giờ lại tăng thêm Mạc Tà và Thụy Miện, dần dần, xuất hiện một khe hẹp, không ngừng rung chuyển bên cạnh đằng hỏa.
"Triệt nhi, chuẩn bị." Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở, một tay khác ngưng tụ thủy linh tử cường đại, vượt xa thủy linh tử trong sa mạc của Tiểu Bạch, hẳn do tính cách tương đối ôn thuần nên lực lượng của nó thiên về nhu tính.
Thiên Nguyệt Thần bất đồng, tính cách của y không nhu, mà là bá đạo, đây là khí chất đế vương, cho nên lực lượng của y cũng là độc bá.
Đằng Hỏa có thể xưng là lửa ma, ma vốn bắt nạt kẻ yếu, mà Thuỷ, chính là vũ khí tốt nhất để khắc chế hỏa, nên khi trong tay Thiên Nguyệt Thần ngưng tụ thủy linh tử, đằng hỏa có chút cố kỵ, chẳng qua, trong phòng thủy linh tử có hạn, mà bây giờ bốn phía đều là đằng hỏa thiêu đốt, thủy linh tử bắt đầu bị bốc hơi, huống chi thủy linh tử phía ngoài căn bản không thể đi vào.
"Ta tới giúp ngươi." Mạc Tà nói, đồng thời thu hồi kiếm, hai tay thủ thế trước ngực, tập trung thủy linh tử phối hợp với Thiên Nguyệt Thần hướng về lỗ hổng đằng hỏa bị kiếm khí đốt phá, dùng Thuỷ lực gia tăng độ lớn lổ hổng.
"Còn có ta." Bản thân Nặc Kiệt cũng học thủy hệ ma pháp.
Ba người mang năng lực thủy hệ, giống như rồng nước ngủ say, tiến công từ phương hướng bất đồng.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần hét lớn, Thiên Nguyệt Triệt đã chạy ra khỏi lổ hổng kia, chẳng qua là...
Đằng Hỏa đột nhiên vòng lại, lửa giống như có linh tính, không còn đè ép vào giữa, mà đuổi theo Thiên Nguyệt Triệt.
Mắt thấy chân Thiên Nguyệt Triệt sắp bị đằng hỏa quấn lên, tóc dài thủy phấn phiêu đãng giữa không trung liền biến thành màu đen, đôi mắt kim sắc nổi lên năm màu ngọc lưu ly, dung nhan tinh xảo như tinh linh, không còn thanh thuần, mang theo nụ cười mê hồn, môi cười đến vô tình.
Hỏa Linh châu trên tay hiện ra ngọn lửa màu đen.
"Triệt nhi... ." Thiên Nguyệt Thần cả kinh, đằng hỏa không khép lại, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên phi thân xông ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Triệt nhi sử dụng năng lượng Ám Dạ chi tử, Hỏa Linh châu vốn là linh vật thần giới, sao có thể sử dụng lực lượng bóng tối, Triệt nhi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, cười vô cùng điềm tĩnh, "Ta cũng muốn thử một chút, năng lực Ám Dạ chi tử có bao nhiêu cường đại, phụ hoàng nhìn xem, Hỏa Linh châu có hấp dẫn không ."
"Hồ nháo." Thiên Nguyệt Thần tiến lên, bắt lấy tay Thiên Nguyệt Triệt, "Nghe đây, trên người của ngươi có lực lượng của Quang Minh thần tử, quang minh ma pháp và bóng tối ma pháp không thể dung hợp trong cùng một cơ thể, ít nhất bây giờ là không thể, Triệt nhi, mau dừng tay."
Tiểu tử bị cái gì kích thích, dám hồ nháo như thế.
"Không muốn, phụ hoàng không tin ta." Thiên Nguyệt Triệt tùy hứng, Hỏa Linh châu trong tay hắn đã hoàn toàn biến đen, đôi mắt hiện năm màu ngọc lưu ly dần dần biến thành màu băng lam, lại từ màu băng lam biến thành xích sắc.
Hai mắt tràn đầy thị huyết.
Mà mọi người bị vây trong phòng cũng thật buồn bực, hai người bọn họ đang làm gì chứ, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị đốt chết .
"Triệt nhi, không được hồ nháo." Dùng sức ôm Thiên Nguyệt Triệt vào lòng, một tay vung lên mở lối đằng hỏa phía trước, chẳng qua đằng hỏa này giống như càng chơi càng hăng, không chịu lui bước.
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, tiểu tử trong ngực giãy dụa không ngừng, Hỏa Linh châu càng ngày càng mờ, năng lượng đã ngưng tụ đến cảnh giới cao nhất, tiếp tục như vậy nữa, tiểu tử sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Bất kể mình sẽ tạo thành oanh động, Thiên Nguyệt Thần cúi đầu ngăn chặn môi tiểu tử, Thiên Nguyệt Triệt vốn đang giãy dụa liền sửng sốt, dục vọng thị huyết trên người không ngừng dâng lên phá vỡ lý trí, đầu lưỡi ôn nhuận mang theo cảm giác khinh linh, một tấc một tấc tiến vào trong lòng hắn.
Ở nơi Thiên Nguyệt Triệt nhìn không thấy, Ám Dạ chi châu hắc sắc trong tay Thiên Nguyệt Thần dần dần phát động năng lượng cường đại.
Cỗ năng lượng này quấy nhiễu Thiên Nguyệt Triệt, thân thể bị giam cầm trong hôn môi của nam nhân bắt đầu giãy dụa.
Thiên Nguyệt Thần không để cho Thiên Nguyệt Triệt thoát, hôn càng thêm cuồng nhiệt, mọi người ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, những Ma tộc khác bị ngọn lửa hấp dẫn cũng rối rít kêu gào.
Sau đó, trước mặt Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt bộc phát thủy linh tử hắc sắc, tách rời tầm mắt mọi người, thủy linh tử tạo thành một quả cầu, vây hai người Thiên Nguyệt Thần bên trong, nước không ngừng tràn ra từ thủy cầu, mỗi một giọt đều chảy vào đằng hỏa, thế nước ngày càng mãnh liệt.
Đằng hỏa sôi trào yếu dần, nhóm người Mạc Tà bị nhốt trong phòng đi ra, chỉ thấy được thủy cầu màu đen, không thấy bóng dáng hai người Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, cho nên bọn họ tự nhiên hiểu được hai người kia ở trong thủy cầu.
"Đi bắt những người đó trước." Mạc Tà là lãnh đạo hiệp hội ma pháp, rất nhanh phân tích hoàn cảnh.
Mà hán tử vừa thấy tình hình không ổn đã sớm bỏ trốn mất dạng, Thủ Điện Đồng vốn đang cùng thủ hạ của hán tử chơi đùa, lập tức đuổi theo gã.
Bên trong thủy cầu.
Hỏa Linh châu đã khôi phục sắc đỏ trôi lơ lửng trên không trung, phát ra quang mang.
Đôi mắt đỏ thẫm của nhân nhi mảnh khảnh từ từ khôi phục sắc vàng, tóc dài hắc sắc cũng khôi phục thủy phấn sắc, da thịt thủy nộn trần trụi, đầu tựa vào vai Thiên Nguyệt Thần, hai khỏa răng nanh nho nhỏ cắn Thiên Nguyệt Thần, chất lỏng màu đỏ không ngừng từ trên vai chảy ra.
Hai tay vòng quanh thắt lưng Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng." Ngẩng đầu, thần sắc có chút mê ly nhìn nam nhân ôm mình, khóe môi còn máu tươi.

Thiên Nguyệt Thần không nói gì, ôn nhu nhìn Thiên Nguyệt Triệt, từng chút từng chút liếm đi vết máu: "Không sao." Thanh âm trầm thấp thật là nhu tình.
"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt bừng tỉnh, tựa hồ mọi thứ đều tái hiện lại, "Phụ hoàng..." Ôm chặt lấy Thiên Nguyệt Thần, gần đây dòng máu Ám Dạ trong cơ thể đột phát khá cao, hắn không cách nào điều khiển.
"Không sao." Thiên Nguyệt Thần vỗ về tóc hắn, "Triệt nhi chỉ cần khống chế tốt tâm trạng là được, hết thảy đã có ta." Dù sao Thiên Nguyệt Triệt còn quá nhỏ, hơn phân nửa trong cơ thể là năng lực Quang Minh thần tử bị phong ấn, cho nên đối kháng với năng lực Ám Dạ có chút khó khăn.
"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt động dung, một lần một lần gọi nam nhân, tầm mắt hai người đan xen, thật sâu không thể tự kềm chế.
Nụ hôn từ tai Thiên Nguyệt Triệt rơi xuống xương quai xanh, môi di chuyển trên lồng ngực trắng nõn, đến hai điểm phấn hồng đặc biệt mê người, Thiên Nguyệt Thần nhắm mắt lại, không để một màn này rơi vào trong óc của mình, chẳng qua thân thể trong đầu không cách nào tản đi.
"Phụ hoàng..." Thanh âm mềm mại đập phá lý trí của y, quyến rũ đến nội tâm.
Chân tuyết trắng của Thiên Nguyệt Triệt cọ cọ giữa hai chân Thiên Nguyệt Thần, nhẹ nhàng đụng chạm. Hai tay vòng quanh cổ, vùi đầu vào lồng ngực y, vươn đầu lưỡi ướt át, cách một tầng y phục liếm láp hai điểm trước ngực từ từ biến ngạnh đỏ sậm.
"Triệt nhi..." Cảm nhận đầu lưỡi ẩm ướt cùng nhiệt độ ấm áp, đôi mắt sâu thẳm nhìn bảo bối trong lòng.
"Phụ hoàng, ta muốn, muốn phát điên." Tình yêu đều không có lý do, đặc biệt vừa rồi vị máu trong miệng còn kích thích Thiên Nguyệt Triệt, lúc này hắn thật khát vọng nam nhân trước mắt.
Huyền y từng cái từng cái mở ra, Thiên Nguyệt Triệt vuốt ve Thiên Nguyệt Thần, bên trong thủy cầu, chỉ có quang mang hỏa linh châu chiếu đến thân thể hai người.
Hai cỗ thân thể trần trụi dây dưa một chỗ, Thiên Nguyệt Triệt dựa lưng vào thành thủy cầu, rõ ràng là chất lỏng nhưng lúc này lại đầy cứng rắn, thứ giữa hai chân biến ngạnh: "Phụ hoàng..." Hô hấp cũng rối loạn.
"Triệt nhi, có thể không?" Ngón tay Thiên Nguyệt Thần vuốt ve giữa đùi Thiên Nguyệt Triệt, cố nén một tia lý trí cuối cùng.
"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, tay Thiên Nguyệt Thần liền tiến vào, "A..." Có chút đau, nhưng đau đớn rất nhỏ lại giống như thôi tình, "Phụ hoàng, ta muốn... Muốn ngươi..." Nhắm mắt lại, để thân thể tự do hành động.
"Triệt nhi..." Khát vọng ồ ạt tiến đến, hết thảy lý trí đã bị tình dục thay thế.
Ngoài thủy cầu, mọi người lẳng lặng chờ đợi, thời gian nhanh chóng trôi qua, mọi người có chút nóng lòng, trong thủy cầu hai người xuân sắc vô biên.
"Bọn họ không sao chứ?" Rốt cục Liệt La Đặc bắt đầu bất an, dù sao cũng đã quá lâu.
Địch Trạch lắc đầu: "Ta nghĩ chắc chắn đang giải quyết chuyện không muốn ai biết ." Trán Liệt La Đặc nổi gân xanh, cơ hồ muốn ném Địch Trạch vào trong phòng đang cháy trước mắt, Địch Trạch cảm giác được ý tứ của hắn, nghiêm túc nói, "Ta chỉ nói thật, ngươi dám khẳng định không phải."
"Hừ." Liệt La Đặc quyết định lờ cái người vô dụng này, đưa mắt nhìn sang Mạc Tà.
Dù Mạc Tà không biết Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt ra sao, nhưng vẫn dùng giọng điệu kiên định đáp: "Không có việc gì."
"Hình như Mạc hội trưỏng rất tin tưởng bệ hạ và chủ nhân nhà ta." Liệt La Đặc khá bất ngờ, dù gì thời gian bọn họ ở chung không lâu, nhưng Mạc Tà tín nhiệm Thiên Nguyệt Thần có chút quá độ.
"Bởi vì y là Thiên Nguyệt Thần." Nếu là người nam nhân này, Mạc Tà tin tưởng không có việc gì, Mạc Tà thậm chí có chút hoài nghi, hoàn cảnh nào mới khiến nam nhân mất đi lý trí.
Hắn thật không biết thời điểm hiện tại, Thiên Nguyệt Thần đã không có thời gian để ý tới lý trí.
Không biết qua bao lâu, thủy cầu hắc sắc từ từ hé mở, bóng dáng thon dài của Thiên Nguyệt Thần xuất hiện trước mắt mọi người, ôm Thiên Nguyệt Triệt mê man trong ngực, lúc này Thiên Nguyệt Triệt giống như mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm trong lòng Thiên Nguyệt Thần, an tĩnh ngủ say.
"Thế nào?" Thiên Nguyệt Thần đi tới trước mặt bọn họ, ánh mắt liếc Ma tộc bị trói một bên, nhưng không phát hiện hán tử.
"Thủ Điện Đồng đi bắt, Nặc Kiệt và Đàn Thành đuổi theo." Liệt La Đặc giải thích, ánh mắt nhịn không được liếc về phía Thiên Nguyệt Triệt, hương vị dâm mĩ như có như không nhàn nhạt tản ra.
"Ừm. " Thiên Nguyệt Thần gật đầu, "Tìm chỗ nghỉ ngơi trước."
"Sợ là náo loạn như vậy, không còn khách điếm nào dám chứa chấp chúng ta?" Mạc Tà giễu cợt.
"Vậy thì giết." Thiên Nguyệt Thần nói đơn giản.
"Sẽ dẫn đến tranh chấp, lúc đó sẽ phiền toái." Mạc Tà lý trí nói.
"Vốn đã phiền toái, cũng không sợ nhiều thêm một cái."
...
Tình huống giống như Mạc Tà nói, đúng là những khách điếm khác không dám chứa chấp bọn họ, chỉ sợ hán tử sẽ đến báo thù. Nhưng khi Thủ Điện Đồng bắt được hán tử trở về, người Ma giới nhìn Thủ Điện Đồng cũng không sợ hãi, thậm chí còn được xem là người đồng tộc, có chút khả ái, bình thường, tất cả mọi người đều bị hán tử quấy nhiễu, mắt thấy bọn họ bắt được gã, đều có chút hưng phấn.
Bất quá lại sợ hán tử sẽ lần nữa ức hiếp mình, cho nên đề nghị, giao hán tử cho người Ma giới xử lý.
Vốn Thiên Nguyệt Thần muốn từ từ hành hạ hán tử kia, nhưng liếc thấy bảo bối của mình thật sự mệt mỏi, liền đáp ứng.
Trong dục dũng, nước ấm vừa phải, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt mê man bước vào, sau đó dùng vải bố sạch sẽ tỉ mỉ xoa thân thể hắn.
"Ân..." Đưa ngón tay vào bên trong thân thể Thiên Nguyệt Triệt, muốn đem chất lỏng bên trong tẩy rửa, vô ý chạm vào điểm nhạy cảm của hắn, Thiên Nguyệt Triệt tinh tế rên rỉ, "Phụ hoàng..." Không tự chủ được hô lên.
Triệt nhi đặc biệt thích gọi y lúc cao trào, loại cảm giác được người dựa dẫm khiến Thiên Nguyệt Thần phi thường thỏa mãn.
Tay vô ý đụng chạm điểm kia, dục vọng mới giải phóng của Thiên Nguyệt Thần lại có dấu hiệu ngẩng đầu, nhanh chóng thoát y phục, dù sao cũng tẩy rửa cùng nhau.
"Phụ hoàng, đừng..." Cảm giác được ý đồ của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt mềm nhũn nói, mặc dù mê man, nhưng cũng không phải ngủ say, Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn chút ý thức.
"Triệt nhi, một lần, lại một lần nữa." Cắn vành tai Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần ôm lấy hắn từ phía sau, tay phủ trước ngực Thiên Nguyệt Triệt, từ từ di chuyển đến hông, khởi động địa phương đã được chuẩn bị kỹ càng, Thiên Nguyệt Thần chậm rãi tiến vào.
"Phụ hoàng..." Cảm giác tiến vào thư sướng, phía sau Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ co rút lại.
Trong phòng lại là một mảnh xuân sắc.
Hôm sau.
Cũng may Ma giới còn có ngày đêm luân chuyển, Thiên Nguyệt Triệt lười biếng mở mắt, mặt trời đã treo giữa không trung, ánh sáng chiếu vào trong phòng, còn có hơi thở ấm áp lưu động.
Thiên Nguyệt Triệt giật giật thân thể, xương sống thắt lưng đều đau nhức lợi hại, đầu chuyển hướng một bên, phát hiện Thiên Nguyệt Thần đã sớm tỉnh lại, đang nhu tình như nước nhìn hắn, mặt khẽ ửng đỏ, tình cảnh tối hôm qua khắc sâu không quên được.
"Sau này không cho phép đỏ mặt lúc rời giường." Thiên Nguyệt Thần kéo thân thể hắn qua, bá đạo nói.
Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng: "Vâng." Hắn biết nam nhân dễ vọng động lúc sáng sớm.
Nhìn mắt bảo bối tràn đầy tiếu ý, Thiên Nguyệt Thần cười khẽ: "Ngươi a..." Luôn dễ dàng làm mình cười như vậy, tựa hồ tất cả cũng cam tâm tình nguyện dâng lên.
"Phụ hoàng, tối hôm qua khiến ngươi lo lắng." Thiên Nguyệt Triệt cọ cọ ngực y, ngón tay đùa bỡn lọn tóc của Thiên Nguyệt Thần.
"Không, ta nên sớm nghĩ đến, Triệt nhi đang từ từ lớn lên, dòng máu Ám Dạ trong cơ thể cũng từ từ thức tỉnh, là ta sơ sót, chờ chuyện này xong, ta mang Triệt nhi đến Ám Dạ chi tộc." Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt rời giường, ngón tay vừa động, y phục một bên nhẹ nhàng bay đến.
"Uh, hạt châu tối hôm qua phụ hoàng sử dụng là gì?" Thiên Nguyệt Triệt không quên, cái đó, dù sao cũng là bảo bối.
"Ám Dạ chi châu, lúc trước đã nói với ngươi rồi mà? Năm đó trưởng lão Ám Dạ chi tộc dựa vào Ám Dạ chi châu mới biết được Nguyệt chủ chưa chết, mà sống lại ở nhân tộc, chính là ta, cho nên mới tìm được ta, khi ấy vừa vặn dòng máu Ám Dạ trong cơ thể ta thức tỉnh.
Triệt nhi không biết, máu trong cơ thể Ám Dạ chi tử chính là lực lượng, Triệt nhi hút vào quá nhiều máu của ta, cho nên lực lượng của ngươi mới có thể cắn trả năng lực Quang Minh thần tử, tạo nên xung đột. Ám Dạ chi tộc có thể lợi dụng máu của mình, vì mình sở dụng, điều khiển những ai mang dòng máu Ám Dạ, cho nên Triệt nhi phải chú ý." Thiên Nguyệt Thần từ từ giải thích.
Thiên Nguyệt Triệt giật giật miệng, có chút khổ sở: "Phụ hoàng, ta sẽ đuổi theo ngươi."
Buồn bực thật lâu mới xuất ra một câu như vậy.
"Uh, ta đang chờ Triệt nhi." Từ một khác nhận định hài tử này, từ khi biết hài tử này kiêu ngạo như vậy, không phải mình liên tục đứng yên chờ sao?
Mà phần đợi chờ này dị thường ngọt, dù đánh mất tính mạng cũng không hề vô nghĩa, Triệt nhi, có lẽ ngươi không biết, đời này của ta vì có ngươi mới có ý nghĩa, mà tình của ta sâu đậm hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều, bởi vì nó đã sáp nhập vào tính mạng của ta, sẽ cùng với ta đời đời kiếp kiếp.
Tâm ý của Thiên Nguyệt Thần, dù y chưa nói, Thiên Nguyệt Triệt cũng hiểu, bởi vì đồng dạng, tâm Thiên Nguyệt Triệt cũng như thế.
Hôm nay Liệt La Đặc dậy sớm, gần đây căn bản không có thời gian nấu nướng, mượn phòng bếp của khách điếm, Địch Trạch một bên phụ giúp, bất quá cũng cam tâm tình nguyện.
Thời điểm đám người Thiên Nguyệt Thần đi tới đại sảnh, Liệt La Đặc đang hét Địch Trạch mang thức ăn lên, món ăn thơm ngào ngạt kích thích ham muốn của mọi người, chẳng qua, Thiên Nguyệt Triệt có chút không tự nhiên để Thiên Nguyệt Thần ôm, cảm giác được ánh mắt mọi người đầy thâm ý, da mặt dù dáy cũng khó tránh khỏi xấu hổ.
"Không cho phép nhìn, nhìn nữa ta liền thu phí." Đỏ mặt lên, tính tình kiêu ngạo lại tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.