Chương trước
Chương sau
Thiên Nguyệt Triệt nhìn hành động của lão bản nương và hán tử, quay đầu lại nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ vẫn cầm bàn tính như cũ, chút ý tứ ngăn cản cũng không, Thiên Nguyệt Triệt vô cùng nghi ngờ, lúc trước nam nhân khác sờ soạng mông lão bản nương, chưởng quỹ còn nói ngăn cản, nhưng sao giờ không phản ứng?
Khó hiểu nâng mắt, nhìn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhẹ nói: "Xem cuộc vui."
Thật lâu không xem kịch, mà tuồng vui này đúng là đẹp mắt.
Hán tử vươn một ngón tay cắm vào miệng lão bản nương, lão bản nương phối hợp há mồm ra, đầu lưỡi ướt át liếm láp ngón tay thô ráp của hán tử, dịch trong suốt lưu lại ở khóe miệng, hạ thân hán tử cứng ngắc, vội vàng rút tay, đưa vào khe mông lão bản nương.
Lão bản nương chau mày, bị mãnh liệt xâm nhập, đau đớn xẹt qua toàn thân nàng, nhưng còn phải buộc bản thân miễn cưỡng cười vui.
Mọi người trong khách điếm gào lên, váy bị kéo xuống, ngón tay luồn vào quần trong động đậy phía sau, tựa hồ trong mắt mọi người có cái gì nhảy lên.
Lão bản nương vô lực tựa vào trong ngực hán tử, hán tử cảm giác được phía dưới của mình sắp nổ tung, một tay xé nát cái yếm trên ngực lão bản nương, ngực tuyết trắng lộ ra, hán tử hé miệng ngậm nụ hoa, sải bước hướng về khách phòng trên lầu.
Nhìn hán tử từng bước từng bước lên lầu, nhìn lão bản nương trần truồng nửa người trên trước mặt mọi người, chưởng quỹ vẫn duy trì bộ dáng lúc trước.
Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn tức giận, lại bị Thiên Nguyệt Thần đè lại.
Chẳng qua là...
Cuối cùng lý trí hỏng mất, ánh mắt lão bản nương bất lực, Thiên Nguyệt Triệt thấy được, ánh mắt nàng dừng ở trượng phu của mình, nhìn nam nhân thờ ơ kia.
Nước mắt chảy xuống... Chính thất vọng... Cũng là bất đắc dĩ...
"Nước mắt của nữ nhân sao mà trân quý." Thanh âm thanh thúy phát ra từ thiếu niên.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần còn không kịp mở miệng, bóng dáng mảnh khảnh đã đi tới trước mặt hán tử.
Mái tóc dài thủy phấn theo bóng dáng của hắn vũ động, mâu quang kim sắc như thanh đầm thu hút ánh mắt mọi người, thiếu niên xinh đẹp không quang tâm đến ngoại cảnh.
Hán tử nghe được thanh âm, đáy lòng nhảy loạn, phía dưới vốn cứng rắn càng thêm đau đớn, dục vọng trong mắt cũng càng thêm rõ ràng.
Mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện sát ý, ai cũng không thể tỏ ra thèm muốn hắn, ngoại trừ nam nhân kia.
Không ai nhìn thấy hắn hành động như thế nào, lúc mọi người người hoàn hồn, hán tử đã ngã từ trên lầu xuống, lão bản nương đứng ở cửa, Thiên Nguyệt Triệt cởi huyền y trên người khoát lên vai nàng, thân thể mảnh khảnh chỉ mặc trung y trắng, nhưng giờ khắc này, trong mắt nàng hài tử cũng thật cao lớn.
Hán tử rơi xuống, lật người trên không, an toàn chấm đất.
Những Ma tộc khác trong khách điếm đã sớm tản ra, trốn ở một góc, ánh mắt của bọn họ đều ẩn chứa hoảng sợ, không phải sợ thiếu niên, mà sợ hán tử.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi xổm, tay trắng nõn chạm đến hốc mắt lão bản nương, nhẹ nhàng lau đi nước mắt: "Nam nhân so với nữ nhân cũng không cao thượng bao nhiêu, ở thế giới của ta, nam nữ ngang hàng, cho nên ngươi không cần thiết vì nam nhân hèn nhát này hy sinh bản thân, ngươi nói Nhân tộc thực tham lam, ta không phủ nhận, nhưng so với lòng tham, hèn yếu thật đáng buồn hơn, ta nghĩ Ma tộc chỉ là sinh vật yếu ớt."
Thiên Nguyệt Triệt nói từng chữ rõ ràng, lão bản nương ngẩng đầu, son phấn sớm bị lem luốt, sắc mặt có chút kinh khủng, nhưng nhìn kỹ còn có thể phát hiện, ngũ quan bên dưới, đúng là rất đẹp.
Đột nhiên, lão bản nương nhào vào ngực Thiên Nguyệt Triệt, son phấn trên mặt lấm bẩn áo trắng của Thiên Nguyệt Triệt, tiếng khóc vang vọng.
Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng vỗ lưng lão bản nương.
Hán tử tức giận tung chưởng đánh nát cái bàn bên cạnh, một quyền hướng về Thiên Nguyệt Triệt, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cũng không lo lắng hán tử sẽ đánh trúng mình.
Đàn Thành và Kim đồng thời xuất thủ, trong lòng bọn họ tính mạng Thiên Nguyệt Triệt là quan trọng nhất, cũng không phải Liệt La Đặc không muốn ra tay, chẳng qua hắn thông minh lựa chọn bàng quan, bởi vì hán tử cao những hai mét, đánh gã không được còn tự tổn hại mình.
Mạc Tà hiển nhiên không xảy ra tay, bởi vì không cần thiết, Nặc Kiệt thì sớm chạy đi, không phải là trốn, mà là tìm tiểu nhị chuẩn bị nước ấm.
Nhưng Đàn Thành và Kim nhanh nữa cũng không bằng Thiên Nguyệt Thần, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy ngọn lửa màu đen trên tay y, bình thường chúng đều là màu đỏ.
Ma pháp ở Ma giới là chuyện rất thường tình, cho nên mọi người biết, nam nhân ở trước mắt, nam nhân phát ra ngọn lửa màu đen là người Ám Dạ chi tộc.
Bởi vì chỉ có Ám Dạ chi tộc mới phát ra ngũ hành nguyên tố hắc sắc.
Ngọn lửa như có linh tính quấn lấy hạ thân hán tử, mọi người đều nhìn thấy sắc mặt hán tử càng thêm tái nhợt, bộ vị bên dưới bị đốt trụi.
Mạc Tà có cảm giác toàn thân kết băng, bởi vì hắn biết trạng thái hán tử lúc này, là vì đối Thiên Nguyệt Triệt không an phận nên bộ vị bị thiêu nướng, nam nhân kia... Mạc Tà không dám nghĩ, quá kinh khủng, đồng thời kinh ngạc hơn, chính là linh lực của y rốt cuộc đã đạt đến trình độ đáng sợ thế nào.
Cát trong sa mạc chẳng qua là phụng bồi bảo bối của y chơi đùa, bằng không một sa hùng đâu thể lọt vào mắt y.
Một huyền y lớn choàng lên người Thiên Nguyệt Triệt, nguyên lai là Thiên Nguyệt Thần bỏ đi y phục của mình, áo trong cũng là tơ đen, nhưng không người nào dám dừng tầm mắt trên người nam nhân, hán tử ôm hạ thân phát đau la hét chốc lát, cuối cùng tẫn tâm hung ác kéo rời phía dưới.
Ánh mắt ác độc nhìn Thiên Nguyệt Thần, đồng dạng là lạnh lùng sát ý.
"Chờ đó cho ta." Hán tử lưu lại một câu như vậy, sau đó chạy ra ngoài.
Kịch xong, người tản, khách điếm an tĩnh, mà ngoài khách điếm đều đen một mảnh.
"Xong." Chưởng quỹ tê liệt trên mặt đất, đối với Thiên Nguyệt Triệt, hắn không dám chỉ trích, bởi vì hắn sợ, đối với nữ nhân, hắn bi ai trừng mắt nhìn nàng, thời điểm hắn thấy lão bản nương bị lăng nhục, không thể không cảm giác, chẳng qua đụng phải mấy lần đều đã chết lặng, dù sao nơi này cần hán tử làm chỗ dựa.
Trong khách phòng, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần đang tắm rửa, Thiên Nguyệt Thần không nói gì, mặt lạnh nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
"Phụ hoàng vẫn còn sinh khí?" Thiên Nguyệt Triệt lấy lòng chui vào trong lồng ngực nam nhân.
"Triệt nhi biết phụ hoàng đang giận cái gì sao?" Thiên Nguyệt Thần bắt tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt, chân thành nói.
Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, thanh âm như vậy, là Thiên Nguyệt Triệt tự biết, làm Thiên Nguyệt Thần lo lắng, tâm đau xót: "Là ta quá mức vọng động."
"Không, từ trước tới nay Triệt nhi không phải là người vọng động." Thiên Nguyệt Thần ôm tiểu tử vào lòng, "Nếu Triệt nhi không vui, có thể nói cho ta biết, Triệt nhi phải biết rằng đây là ý nghĩa cho ta tồn tại, mới vừa rồi Triệt nhi nghĩ tới mẫu thân mình, mẫu thân Triệt nhi ở dị giới, đúng không?"
Thiên Nguyệt Thần ôn nhu hỏi, y nhớ Triệt nhi từng nói, mẫu thân của hắn bị rất nhiều nam nhân cưỡng gian.
Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, kí ức khi đó hắn không cách nào xóa đi, bởi vì chính mình quá nhỏ, đả kích quá nhiều, nét mặt mẫu thân rơi lệ, hắn cả đời cũng không quên được, mà vừa rồi hắn nhìn lão bản nương rơi lệ, một khắc kia bóng hình mẫu thân như hợp lại với nàng.
"Triệt nhi, vẫn còn cách khác mà, vừa rồi không phải là phụ hoàng không giúp lão bản nương, chẳng qua giúp đỡ có thật nhiều cách, mà cách của Triệt nhi không thể nghi ngờ là cách kém cỏi nhất." Thiên Nguyệt Thần xoa đầu nhỏ đang tựa vào trong ngực mình.
"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Là Triệt nhi khiến chuyện thêm náo loạn." Sau khi tức giận qua đi, suy nghĩ cũng rõ ràng, "Nhưng vừa rồi, ta khắc chế không được." Ngẩng đầu, gương mặt thủy nộn có chút ủy khuất.
Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng hôn khuôn mặt của hắn, mang theo thương tiếc cùng ái ý: "Vậy thì giải quyết hậu hoạn đi." Nếu không chờ bọn hắn đi, phiền toái chính là lão bản nương.
Nghe lời hắn, Thiên Nguyệt Triệt cười hì hì: "Phụ hoàng thật ác độc." Ngửi mùi vị nam nhân, hắn thập phần thỏa mãn.
"Triệt nhi biết, từ trước tới nay phụ hoàng không phải là người thiện lương." Y sở hữu nhu tình chỉ vì hài tử trong ngực này.
"Ta cũng không phải." Thiên Nguyệt Triệt nhẹ giọng nói.
Tắm rửa tốt, lau khô thân thể, thay quần áo mới, lão bản nương đã chờ trước cửa rất lâu.
"Có việc?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, nhìn lão bản nương, thần sắc ôn hòa trước sau như một, nhưng trên trán lạnh nhạt rất nhiều, đây mới thực sự là Thiên Nguyệt Triệt.
Lão bản nương phác thông một tiếng, quỳ trước mặt bọn họ: "Cám ơn các ngươi đã cứu ta." Từ khi lão bản nương đi theo chưởng quỹ định cư ở đây, đã bị hán tử để ý, cho tới nay, vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi có người cứu nàng, nhưng dù thế nào cũng không ngờ người cứu nàng là những người xa lạ này, đúng là bình thủy tương phùng.
"Tiện tay mà thôi." Thiên Nguyệt Thần đạm thanh, ý bảo lão bản nương đứng lên, nhìn sắc mặt do dự của lão bản nương, Thiên Nguyệt Thần nói tiếp, "Còn có việc?"
Lão bản nương đắn đo một chút: "Ta cùng đương gia quyết định đêm nay rời đi, đại gia sẽ không bỏ qua bọn ta, cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, thế nên…" Mới vừa rồi chưởng quỹ cầu lão bản nương tha thứ hắn, không phải hắn không đau tiếc, cũng không phải không thèm để ý, chỉ là không có năng lực, mà hôm nay hắn nói với lão bản nương, tiền của bọn họ cũng tồn đủ rồi, có thể rời đi, tìm một một chỗ yên tĩnh, hai người hảo hảo mà sống.
Lão bản nương nghe lại động tâm.
"Nhưng thật vất vả tìm được khách điếm? Hơn nữa những khách điếm khác chưa chắc sẽ thu lưu bọn ta." Thiên Nguyệt Triệt miễn cưỡng nói, "Không sao, các ngươi đi đi, tối nay bọn ta lưu lại."
Bất kể lão bản nương khuyên thế nào, nhóm Thiên Nguyệt Triệt vẫn kiên định nghỉ ngơi ở đây tối nay, bất đắc dĩ, lão bản nương không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.