Thiếu niên lắc đầu, khẽ cười, ý bảo không có chuyện gì, mặc dù như thế, chân mày nhíu chặt của nam nhân vẫn cho thấy hắn lo lắng.
Đột nhiên trận trận mùi thơm tản trong rừng rậm, mọi người dời tầm mắt về phía mùi hương phát ra, chỉ thấy Liệt La Đặc múc một chén thang nóng hổi từ nồi, đưa cho Thiên Nguyệt Triệt: "Chủ tử, ban đêm trong rừng hàn khí, thang làm ấm."
Tiếp lấy thang là Thiên Nguyệt Thần, thang vừa nấu xong rất nóng, Thiên Nguyệt Thần sợ tay nhi tử bảo bối bị bỏng, nên cẩn thận uy từng thìa.
Những người khác ngửi được mỹ vị ngọt ngào như thế, miệng có chút thèm, đành lấy lương khô ra ăn, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía nhóm người Thiên Nguyệt Triệt.
Không biết những người này lấy nồi và bát đĩa ở đâu ra.
Thảm sạch sẽ trải trên mặt đất, Liệt La Đặc múc cho Thiên Nguyệt Thần, Đàn Thành, Minh Nhất, Nặc Kiệt, A Nô mỗi người một chén, duy chỉ không có Địch Trạch, vì thế Địch Trạch có chút khó xử cùng buồn bực, nhưng chỉ một lát, Liệt La Đặc cũng múc thêm một chén, còn bỏ thêm một số thứ rồi đưa cho Địch Trạch.
"Ngươi không khỏe, phải bồi bổ."
Mắt Địch Trạch sáng ngời, chỉ kém không ôm lấy Liệt La Đặc mà hôn: "Thân ái, thật cám ơn ngươi."
Mặt Liệt La Đặc đen lại: "Ta sợ ngươi không đi nổi, làm trễ nải hành trình của chủ tử." Dù thật sự quan tâm nam nhân có sắc mặt tái nhợt này, nhưng Liệt La Đặc tuyệt đối không nói cho y biết.
Ngay cả thế, ánh mắt Địch Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nguyet-chi-mi/1853507/quyen-4-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.