Chương trước
Chương sau
"Phụ hoàng, đèn sáng thế mà không có ai?" Thiên Nguyệt Thần nhấc một mảnh ngói, Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu nhìn bên trong.
Bài trí trong phòng cũng vô cùng đơn giản, không giống phòng thành chủ.
"Ta thấy... Quả thật không có ai." Nến sáng như vậy, thị vệ giữ cửa nghiêm ngặt, bên trong không thể nào không có người.
"Phụ hoàng, tình huống này còn có một cách giải thích, chính là bên trong có bí mật gì đó." Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp, đương nhiên cũng chỉ là suy đoán.
Hoặc là bên trong có nhiều người cũng không chừng.
"Xuống dưới nhìn." Thiên Nguyệt Thần nói, khí thể sắc bén trong tay đánh úp về phía hai thị vệ giữ cửa, một lát, bọn họ vẫn duy trì tư thế đứng, nhưng đã mất đi ý thức.
Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt vào phòng, bài trí đơn giản, có thể xem trong mắt, không phát hiện nơi nào kỳ quái.
Hai người ở trong phòng quan sát.
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, nếu bên trong không có ai, không thể nào có người tới gõ cửa, cho nên... , phụ tử hai người nhìn nhau, nhất thời rõ ràng, chắc chắn thành chủ ở bên trong, có mật đạo.
Hai người nhảy lên xà nhà, sau một lúc lâu, tiếng động vang lên, ngay sau đó giá sách bắt đầu di động, bóng dáng thành chủ xuất hiện ở lối vào.
"Chuyện gì?" Thành chủ mở cửa phòng.
"Đại nhân, thuộc hạ có chuyện bẩm báo." Người đáp lời Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt đều biết, là người từng theo dõi bọn hắn.
"Vậy sao?" Thành chủ hiển nhiên nghĩ đến chuyện hắn muốn bẩm báo, "Đến thư phòng."
Sau đó cửa "Phanh" đóng lại.
Hai người nhảy xuống, đi tới trước mật đạo, cùng giật mình, cửa ngầm mở ra, hai người đi vào, bên trong là một gian phòng nhỏ vô cùng khác biệt, không dùng để ở, mà là...
Linh đường, thực sự là linh đường, trên bài vị có viết Mông Thắc chi vị.
Mông Thắc là ai? Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần đều không biết, chỉ là bên cạnh linh vị có đặt ngọc bội mà Thiên Nguyệt Triệt đưa cho nam tử trong nhà cỏ.
Trước đó Đàn Thành nói, nam tử kia đi vào nhưng chưa đi ra.
"Phụ hoàng, có phải Mông Thắc là người đã chết kia hay không." Thiên Nguyệt suy nghĩ.
"Cái tên này hình như từng nghe được ở đâu đó." Thiên Nguyệt Thần lẩm bẩm tự nói, "Triệt nhi, chúng ta rời khỏi đây trước, có gì ra bên ngoài rồi hãy nói."
Hai người rời đi, thành chủ vẫn chưa về, sau đó hai người quan sát viện tử một lần.
"Phụ hoàng, là hắn." Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào một nam tử đang quanh quẩn trong phòng gần đó, "Là nam tử lúc trước ta giao ngọc bội, ngươi xem, lão phụ nhân bên cạnh nam tử chính là mẫu thân của hắn, nói như vậy lão phụ nhân đã được đưa đến, Đàn Thành uổng công một chuyến."
"Sợ là bị giam lỏng, nhưng tạm thời án binh bất động, để Minh Nhất âm thầm bảo vệ bọn họ, những thứ khác chờ đối phương hành động rồi hãy nói." Huống chi tin tức từ đế đô chưa tới, lúc này chỉ có thể chờ.
"Ừm."
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, hai người rời khỏi phủ thành chủ.
Ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc, Nặc Kiệt đã chờ trước phòng, thấy bọn họ mở cửa, Nặc Kiệt kích động kêu lên, chuyện tối hôm qua có vẻ đả kích hắn rất lớn.
"Chủ nhân... Tiểu thiếu gia... ." Nặc Kiệt dùng khăn che mặt, ủy khuất nhìn hai người.
Mở cửa là Thiên Nguyệt Thần, thấy hắn như vậy chỉ kém không té xỉu tại chỗ: "Ngươi có chuyện gì?"
Nghe Thiên Nguyệt Thần hỏi, Nặc Kiệt càng gia khuất, hai mắt ngập nước: "Tối hôm qua tách khỏi chủ nhân, nô tài vất vả mới trốn được đám thành dân kia, kết quả vẫn bị bọn họ đả thương." Đám người kia căn bản là bạo dân, ô ô ô... Nặc Kiệt cảm thấy mình thật đáng thương, mặt của hắn vốn bóng loáng, da được bảo dưỡng thật tốt, bây giờ, từng vết xanh tím.
Thiên Nguyệt Triệt nhanh tay lẹ mắt vén khăn của Nặc Kiệt, sau đó xem thường: "Trên mặt vẽ hoa một chút cũng ngạc nhiên như vậy?"
"Tiểu thiếu gia, cái này rất nghiêm trọng, nô tài chưa bao giờ chịu đả thương nặng như thế." Nặc Kiệt giải thích, trong hoàng cung ai dám khai đao trên mặt hắn chứ, nếu như động thủ, bằng tu vi của Nặc Kiệt, khả năng bị thương cũng rất nhỏ .
"Đúng, ngươi đáng thương." Thiên Nguyệt Triệt vỗ vai hắn an ủi, "Sau khi hồi cung bảo Liệt La Đặc nấu cho ngươi chút thức ăn dinh dưỡng, bồi bổ thật tốt."
Bồi bổ nữa, đoán chừng chạy cũng không được, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.
"Thật sao? Cám ơn tiểu thiếu gia." Nặc Kiệt cảm động tới mức rơi nước mắt.
"Chủ tử." Minh Ngũ, Minh Lục từ hành lang đối diện đi tới, "Tham kiến chủ tử." Hai người đồng thời hành lễ.
"Miễn, các ngươi ở Nam Giang thành trợ giúp nạn dân cơ mà? Tại sao trở về?" Thiên Nguyệt Thần xoay người vào phòng, Minh Ngũ, Minh Lục trở lại, chắn chắn có chuyện xảy ra.
"Bẩm chủ tử, thành quản đại nhân bảo chúng thuộc hạ đưa tin tức cho chủ tử, hơn nữa thiên tai đã ổn định, cho nên vội vã đem những tư liệu này cho chủ tử xem qua." Minh Ngũ nói, đồng thời lấy ống trúc ra.
"Đây là tư liệu gì?" Thiên Nguyệt Triệt hiếu kỳ nói.
Thiên Nguyệt Thần tiếp lấy ống trúc, lấy mật thư bên trong ra, sắc mặt biến hóa, sau đó đưa cho Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận nhìn: "Cái gì, lại có chuyện này?"
Nhưng thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là sau khi Thiên Nguyệt Thần rời khỏi thì có một lão nhân đến phủ thành quản nói là tám năm trước nhìn thấy người trong bức họa. Hỏi tiếp mới biết được, lúc ấy người trong bức họa có hai người, bọn họ giống nhau như đúc, là huynh đệ sinh đôi, nghe nói hai người đều đến đế đô khảo thí. Sau cuộc thi, cách ngày yết bảng một tháng, hai huynh đệ trở lại Nam Giang thành, ở khách điếm của lão nhân, rồi không biết có chuyện gì, người ca ca vội vội vàng vàng chạy về, nói là đế đô đã yết bảng, liền rời đi. Lão nhân còn hỏi ca ca, hai huynh đệ dều được hạng tốt ư? Ca ca nói đệ đệ không có, đã về nhà trước.
"Trẫm nghĩ." Thiên Nguyệt Thần đột nhiên nói, tại sao luôn cảm thấy tên trên linh vị trong mật đạo của phòng thành chủ lại có chút quen thuộc, "Nếu như trẫm nhớ không nhầm, thành chủ Hán Thành là Mông Thắc." Hẳn không sai.
"Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt kêu lên, "Nếu tên thành chủ là Mông Thắc, linh đường kia là ý gì, chẳng lẽ...?"
"Không sai." Thiên Nguyệt Thần đứng lên, "Thành chủ hôm nay là giả Mông Thắc, thi thể ở Nam Giang thành ngày đó là Mông Thắc thực sự, bởi vì rất giống nhau, cho nên Mông Thắc thật bị giết, dùng tên hắn làm thành chủ, rồi dùng thân phận của hắn sinh sống."
"Phụ hoàng, vậy..."
"Vậy người hắn phái đến Nam Giang thành điều tra sẽ nhanh chóng biết thân phận của chúng ta, cứ chờ hành động của hắn." Thiên Nguyệt Thần cười nhạt.
"Phụ hoàng đã tính toán?" Thiên Nguyệt Triệt không muốn đoán suy nghĩ của Thiên Nguyệt Thần, "Xử phạt hắn, phụ hoàng có chủ ý rồi?"
"Triệt nhi đã biết, không phải sao?"Thiên Nguyệt Thần khiêu mi hỏi ngược lại.
"Phụ hoàng, đây là thiên vị." Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ.
"Triệt nhi, ngươi phải hiểu, quốc lấy dân vi bổn, nếu chỉ chết một hai người, có thể bảo vệ toàn bộ thành thành dân an bình, sao có thể nói người nọ là chết oan, đó là chết có ý nghĩa." Trị quốc, đều xuất phát từ lợi ích.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa truyền đến, Nặc Kiệt ra mở cửa: "Chủ nhân, Bỉ lão gia phái người tới, nói ngày hôm qua đã thương lượng tốt, hôm nay sẽ xem xét đường đón tân nương, thỉnh chủ nhân chuẩn bị tốt để xuất phát?"
Nặc Kiệt đi vào truyền lời.
"Ừm, đi thôi."
Nhóm người Thiên Nguyệt Thần rời khỏi phòng, người Bỉ lão gia phái tới đang cung kính chờ trước cửa, hạ nhân dẫn Thiên Nguyệt Thần ra ngoài thành, ngoài thành là một đường núi, nhưng đường rất rộng, đừng nói chỉ một đội ngũ rước dâu, ngay cả hai đội đi song song cũng không vấn đề gì.
Đường bên trái là ruộng lúa rộng mênh mông, đường bên phải là núi.
Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu: "Chỉ rước dâu thôi mà? Sao phải đi đường núi, chẳng lẽ nữ tử ở đây đều ngoài thành hoặc ở nông thôn?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.