Chương trước
Chương sau
"Nga? Nói nghe một chút?"
"Bệ hạ, dù là nguyên nhân nào, thành quản tự ý mở kho lương đã phạm vào ý chỉ của tổ tiên, luật pháp nghiêm minh, thành quản đáng chết." Thành chủ nói, nhìn hắn liền biết, hôm nay hắn muốn trị thành quản.
"Thế nào? Thành chủ gấp gáp như vậy, cho người ta một cơ hội giải thích cũng không được?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, giọng điệu như cũ, chẳng qua có chút không vui, thành chủ hiển nhiên cũng nhìn ra.
"Vi thần không dám." Thành chủ khom lưng nói.
"Vậy thì lui ra, thành quản, ngươi nói." Thiên Nguyệt Thần liếc thành chủ một cái, tầm mắt dời về phía thành quản.
"Vâng, bệ hạ." Thành quản quỳ trên mặt đất nói tiếp: "Chỉ vì thành dân Nam Giang thành chưa có gạo một tháng qua, giá gạo cao hơn các thành khác nhiều lần, thành dân không thể mua nổi, cho nên vi thần không thể làm gì khác, đành phải mở kho lương giúp thiên tai."
"Càn rỡ." Thành quản vừa nói xong, Thiên Nguyệt Thần vỗ án: "Nô Nhĩ Cáp (tên thành quản),ngươi thật to gan."
"Bệ hạ bớt giận, phạm thần không dám."
"Không dám?" Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống: "Xem ra, lá gan của ngươi rất lớn a, hơn một tháng trước ta cho Long quân thủ lĩnh đưa bạc và lương thực tới trợ giúp thiên tai, ngươi dám nói nạn dân chưa có gạo hơn một tháng, không phải lừa gạt thì là cái gì? Chẳng lẽ bạc và lương thực đưa tới là giả, hay nửa đường bị Long quân nuốt riêng?"
"Thỉnh bệ hạ minh xét, bạc và lương thực trợ giúp thiên tai bệ hạ đưa tới không giả, nhưng nạn dân chưa có gạo một tháng qua."
"Nga? Có chuyện này?" Thiên Nguyệt Thần giả vờ nghi ngờ: "Sao lại như vậy, ta bị làm cho hồ đồ."
"Cái này phải hỏi thành chủ đại nhân." Ánh mắt thành quản chuyển hướng thành chủ, lời nói có chút tức giận và khinh thường. Thiên Nguyệt Thần nhìn về phía thành chủ, chờ hắn giải thích.
"Bệ hạ." Thành chủ đứng lên: "Bạc và lương thực còn được giữ trong kho lương phòng ngừa thiên tai, Tu tướng quân đưa đến, vi thần liền phát cho nạn dân hai ngày cũng tạm hòa hoãn, nhưng nạn dân xảo quyệt, thậm chí có những người một ngày tới lấy năm sáu lần, vi thần thấy, tiếp tục như vậy không phải là cách, bởi vậy đợi mỗi gia đình thống kê nhân số, theo đầu người tới phát, nhưng điêu dân lại nói dối nhân số, do đó thời gian bị trì hoãn."
"Có chuyện này?" Thiên Nguyệt Thần nghi ngờ.
"Bệ hạ." Thành quản đột nhiên nâng cao thanh âm: "Bệ hạ, dù như vậy, cũng do nạn dân rơi vào tình thế bất đắc dĩ, thỉnh bệ hạ minh giám, thành chủ đại nhân kéo dài hơn nửa tháng, thật sự không thể kéo dài nữa."
"Chuyện này ta tự có chủ trương, về chuyện ngươi nói, giá gạo cao hơn các thành khác, lại là chuyện gì? Chẳng lẽ các ngươi không quản sao?"
"Bệ hạ, chuyện này phạm thần muốn quản, nhưng bất lực a." Thành quản ủ rũ, có lòng nhưng không đủ lực.
"Hoang đường." Thiên Nguyệt Thần tức giận lần nữa: "Ngươi đường đường là một thành quản, lại còn dám nói bất lực, lưu ngươi có tác dụng gì, người tới, kéo ra ngoài chém."
"Vâng." Một đám thị vệ đivào, kéo thành quản.
"Chậm đã." Thanh âm nhẹ nhàng từ bên cạnh Thiên Nguyệt Thần vang lên, thị vệ dừng lại, tầm mắt của mọi người đều chuyển dời đến người nói, tò mò muốn biết người kia thế nào mà dám ngăn cản hoàng đế. Thành quản và thành chủ cũng kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ muốn biết hài tử này có năng lực gì, lại dám lên tiếng lúc hoàng đế tức giận.
"Nếu thành quản nói tình thế bất đắc dĩ, nhất định có lý do, sao không nghe nghe lý do của hắn." Thiên Nguyệt Triệt lấy dao giải phẩu xát xát móng tay, mọi người sửng sốt.
Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần liếc sang Thiên Nguyệt Triệt, giống như đang nói, ngươi hài lòng.
"Đã như vậy, niệm tình Triệt nhi vì ngươi cầu tình, ta nghe ngươi một lần, nói đi."
"Tạ bệ hạ khai ân, tạ... Tạ... ." Thành quản nuốt những chữ còn lại trong cổ họng, không biết nên xưng hô với Thiên Nguyệt Triệt thế nào, dù sao, ngồi bên cạnh hoàng đế chắc chắn không phải người thường, hơn nữa hài tử này hoa dung nguyệt mạo, vô cùng tinh xảo.
"Được được được, đừng tạ ơn bổn điện, phụ hoàng đang chờ ngươi giải thích, bỏ lỡ cơ hội, bổn điện cũng không cứu được ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đùa giỡn dao giải phẩu, nhìn người khác không tự chủ toát ra mồ hôi lạnh, tiểu đao này, sao có thể tùy tiện đùa. Nhưng, bổn điện, phụ hoàng? Hắn cũng là hoàng tử, tuổi của hắn?
"Phạm thần tạ ơn điện hạ." Thành quản lập tức hiểu rõ thân phận Thiên Nguyệt Triệt, dù không biết hoàng tử này là ai, nhưng xưng hô điện hạ không bao giờ sai. "Phạm thần không thể làm gì, bởi vì lương thương lớn nhất thành... Là muội tế (em rể) của thành chủ đại nhân."
Cái gì? Hai mắt Thiên Nguyệt Thần lóe lên kinh ngạc, lập tức sáng tỏ: "Ngươi có gì để nói?" Quay đầu nhìn về phía thành chủ, trán thành chủ toát mồ hôi lạnh, hoàng đế này khác với tưởng tượng, nghe nói hoàng đế là người ngả ngớn, vì sao lúc này, ánh mắt của y sắc như kiếm, nói năng cẩn thận, không phải người đơn giản.
"Hồi bệ hạ, thành quản nói không sai, hắn là muội tế của vi thần." Dựng thân khom lưng, cung kính trả lời.
"Nói như vậy, ngươi bao che hắn?" Thiên Nguyệt Thần lười biếng hỏi: "Tội bao che không lớn như tội tự ý mở kho lương, nhưng ngươi tri pháp phạm pháp (hiểu luật mà cố phạm luật),tội càng gia tăng."
"Bệ hạ, bệ hạ bớt giận, vi thần không biết muội tế lớn mật như thế, chuyện này vi thần không biết, thỉnh bệ hạ minh xét." Hai chân quỳ xuống đất, sao không nghe nói hoàng đế cải trang vi hành, cũng không ngờ hoàng đế sẽ đến đây, bây giờ mọi đường sống bị mất, nghĩ tới đây thành chủ hoảng sợ, chỉ dùng kế này mới giữ được đầu mình.
"Nga? Nói như vậy, chuyện muội tế của ngươi nâng giá gạo, ngươi hoàn toàn không biết?" Thiên Nguyệt Thần cười nhạt, đáy mắt đầy tính toán.
"Vâng, vi thần không biết chuyện, thỉnh bệ hạ minh xét." Thành chủ đẩy chuyện đi không còn một mảnh.
"Ai... ." Thiên Nguyệt Triệt thở dài: "Nếu thành chủ đại nhân không biết chuyện, phụ hoàng, ta thấy... ." Thanh âm kéo dài cố ý hấp dẫn người khác.
"Triệt nhi có ý kiến gì không?" Theo ý tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần hỏi.
"Phụ hoàng, Nam Giang thành xảy ra chuyện lớn như vậy, từ thành quản, nga không không không, từ phụ hoàng cho tới nạn dân đều biết giá gạo bị nâng lên, mà thành chủ đại nhân không biết chuyện này, có vẻ, thành chủ làm việc rất tệ a." Thiên Nguyệt Triệt cười châm chọc, nét mặt ngây thơ mang theo hồn nhiên, nhưng khiến người khác lạnh lẽo. Thành chủ run run, miệng hài tử này thật độc.
"Phụ hoàng, nhi thần nghĩ... ."
"Nghĩ cái gì?" Một câu không dứt khoát nói xong sao? Thiên Nguyệt Thần liếc Thiên Nguyệt Triệt một cái. Không, Thiên Nguyệt Triệt dùng ánh mắt trả lời.
"Sợ là, ngay cả gạo nạn dân mua bị trộn cát đá, thành chủ cũng không biết a?" Thiên Nguyệt Triệt cười hỏi. Này... Thành chủ không biết trả lời thế nào, nếu như nói biết, nhưng không ngăn cản, tội lớn, nếu nói không biết, chuyện ngay cả hoàng đế đều biết, hắn sẽ rơi vào tội ‘không biết dân tình’. Thành chủ tê liệt ngã xuống đất, cúi đầu không nói gì.
"Kéo thành chủ xuống đại lao." Thiên Nguyệt Thần đã suy tính, đến hiệp hội ma pháp, dọc đường tìm hiểu tình hình dân chúng, nếu không cơ nghiệp của Mạn La đế quốc sẽ bị những người này hủy hoại trong chốc lát: "Thành quản nghe lệnh."
"Có phạm thần." Thành quản đáp.
"Khôi phục chức quan, tạm thay vị trí thành chủ Nam Giang thành, mở kho lương phòng thiên tai cứu tế dân, đồng thời nấu cháo nhanh chóng đưa cho lão nhân, mở dược quản, bốc dược cho nạn dân ngã bệnh, mọi tổn thất do quốc khố chi trả." Thanh âm trầm thấp vang lên, thành quản rơi nước mắt, nạn dân được cứu rồi.
"Vi thần lĩnh chỉ, thay thế thành dân Nam Giang thành khấu tạ ân đức bệ hạ." Thành quản lui ra, hoả tốc đi giúp thiên tai. Khi thông báo trợ giúp thiên tai phát ra, một số nạn dân còn không thể tin được, cho đến khi thành quản tự mình giám sát, những nạn dân kia mới tin tưởng, ông trời có mắt.
Ba ngày sau, bạc lương thực đã phát tới mỗi hộ thành dân, dược cũng phát cho lão nhân và người bệnh.
"Có việc?" Thiên Nguyệt Thần nhìn nét mặt muốn nói lại thôi của thành quản, mở miệng hỏi.
"Bệ hạ, vi thần... Vi thần cả gan." Thành quản quỳ xuống.
"Đứng lên mà nói." Thiên Nguyệt Thần giơ tay lên, ý bảo thành quản ngồi xuống.
"Tạ bệ hạ." Thành quản tuân lệnh ngồi ở một bên: "Bệ hạ, gần đây tình hình thiên tai ở Nam Giang thành thập phần nghiêm trọng, hiện tại lương thực và ngân tệ cũng không thể giúp đỡ bao lâu, vi thần... Vi thần có một ý kiến, không biết có nên nói."
"Đã đến nước này, nếu ngươi không muốn nói, chắc chắn hôm nay cũng không tìm đến, nói đi." Mặc dù Thiên Nguyệt Thần bá đạo, độc tài, nhưng không phải hôn quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.