Chương trước
Chương sau
Thiên Nguyệt Triệt bật cười, đùa giỡn Nặc Kiệt thực thú vị: "Nặc Kiệt, ngươi là đại hồng nhân bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng sợ ngươi đến đó bị người ta nhận ra thân phận, hí sẽ không còn thú vị, cho nên phụ hoàng mới để Minh Nhất đi lần nữa."
Thì ra là vậy, Nặc Kiệt đã hiểu rõ, danh tiếng của hắn quá lớn, ngẫm lại, phi thường uy phong. Đôi khi Nặc Kiệt quá đơn thuần, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần chỉ cười cho qua.
Hôm sau
Thiên Nguyệt Triệt chưa tỉnh lại liền nghe tiếng gõ cửa. "Phụ hoàng..." Nhẹ nhàng gọi, ý bảo nam nhân bên cạnh đi ra mở cửa.
"Đừng để ý." Ôm chặt eo Thiên Nguyệt Triệt, sáng sớm bị người nhiễu mộng, Thiên Nguyệt Thần không vui, nhưng người gõ cửa quá kiên nhẫn, không thấy ai ra mở, vẫn tiếp tục gõ.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn cong môi.
Ai... Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ, đây là mệnh, vén chăn lên, choàng ngoại sam rồi đi tới cửa: "Nặc Kiệt, ngươi làm cái gì vậy? Sáng sớm gõ không ngừng, đã quên quy củ ngày thường sao?"
"Chủ tử, nô tài không dám quên, nô tài biết tiểu chủ nhân tham ngủ." Nặc Kiệt ủy khuất, lại không biết lời này khiến Thiên Nguyệt Triệt nghe được mà nổi trận lôi đình, hoàn toàn thanh tỉnh: "Nhưng thành quản phái người đến, nói là, định thẩm tra những người hôm qua chủ nhân dẫn tới, muốn chủ nhân ra mặt, thành vệ binh vẫn còn chờ phía dưới."
Nga? Nhanh như vậy?
"Đã biết, ngươi xuống trước, ta sẽ tới sau." Thiên Nguyệt Thần đi vào, thấy Thiên Nguyệt Triệt đã mặc y phục xong.
"Đi chứ?" Trong thanh âm đầy hưng phấn. "Hừ, bị Nặc Kiệt nói tham ngủ, ta cũng phải có ý tứ một chút." Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị.
"Ha ha... Triệt nhi tham ngủ, toàn bộ hoàng cung đều biết, Nặc Kiệt không có ý giễu cợt Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần mặc y phục của mình, rửa mặt xong, cùng Thiên Nguyệt Triệt đi xuống.
"Đương nhiên ta hiểu, nếu hắn dám giễu cợt, ta xé nhỏ hắn." Thiên Nguyệt Triệt làm động tác cắt cổ, chọc Thiên Nguyệt Thần cười to.
"Vị này là chủ nhân nhà ta." Minh Nhất mở miệng, những minh vệ còn lại đã ở bên cạnh, còn có Nặc Kiệt nhưng không thấy bóng dáng Liệt La Đặc và Địch Trạch.
Thành vệ trưởng khách khí nói: "Thành quản đại nhân đang chờ ngươi để thẩm tra án, nếu không có chuyện gì, ngươi theo ta tới công đường." Thành vệ trưởng giải quyết công sự.
"Ngươi dùng giọng điệu gì đó?" Ngươi đầu tiên bất mãn hiển nhiên là vì hộ chủ mà nóng lòng – Nặc Kiệt.
"Lui ra." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng, sau đó hướng phía thành vệ trưởng gật đầu: "Đi thôi." Nói xong, Thiên Nguyệt Thần ra khỏi khánh điếm trước tiên.
Công đường thành quản
Nhóm người Thiên Nguyệt Thần mới tới cửa, minh vệ liền bị chặn ở ngoài, chỉ cho phép Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt đi vào, mà Nặc Kiệt, đối phương thấy hắn không có bản lĩnh gì, cũng cho hắn tiến. Nhưng thật ra, hắn rất béo, người bình thường không ngăn được hắn.
Vào công đường thành quản, hết thảy như Thiên Nguyệt Thần dự liệu, bốn người vốn là tội phạm ngồi trên ghế uống trà, Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Nặc Kiệt vừa tiến đại sảnh, cửa sau lưng bị khóa chặt từ bên ngoài, đồng thời có rất nhiều người cầm đao ở hai bên lao ra.
"Tiểu tử, ngươi quá đắc ý, giờ thua trong tay lão tử." Phù Nhĩ Đặc tam công tử chê cười nhìn y: "Vẫn là tứ đệ nghĩ ra cách hay."
Đối với sự cười nhạo của bọn hắn, Thiên Nguyệt Thần chỉ khiêu mi, sau đó tầm mắt dừng trên người nam tử vận quan phục thành quản: "Đây là cách ngươi cai quản Kiền Đức thành?" Thanh âm giống người bình thường hỏi han, nhưng khiến thành quản khá sợ hãi.
"Bản thành cai quản thế nào không liên quan tới ngươi." Thành quản ngẩng đầu thét to: "Một kẻ nho nhỏ cũng dám càn rỡ, cản trở bốn vị công tử, mắt ngươi đặt trên đầu sao?"
"Làm càn." Nặc Kiệt tức đến lỗ mũi bốc khói: "Ngươi, tên chết tiệt, cẩu quan đáng chém ngàn đao, dám nói chuyện như vậy với chủ tử nhà ta, ngươi muốn mất đầu." Thanh âm của Nặc Kiệt bình thường trung tính, nhưng khi chỉ trích lại có chút chói tai, khiến tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Phù Nhĩ Đặc tứ công tử khẽ nhíu mày, nhìn thẳng Nặc Kiệt, như đang suy đoán gì đó?
"Sao vậy, tứ đệ?" Phù Nhĩ Đặc đại công tử cũng quan sát cẩn thận, nhìn sắc mặt đệ đệ khẽ biến, quan tâm hỏi. Lắc đầu, trong lúc nhất thời, tứ công tử không nghĩ được.
"Yêu, người có thanh âm bất nam bất nữ, chuyện của Kiền Đức thành không tới lượt ngươi quản." Thành quản cười nhạo.
"Ở trên địa bàn của chúng ta có ai dám kiêu ngạo như vậy, hạ nhân của các ngươi không ở đây, xem ai cứu các ngươi, nhị ca, tức giận hôm qua phải trả lại gấp bội." Tam công tử ra hiệu, người cầm đao đồng loạt hướng phía Thiên Nguyệt Thần.
"Chủ tử, nô tài tới hộ giá." Nặc Kiệt xông tới.
Nô tài? Hộ giá? Bất nam bất nữ? Những từ ngữ này hiện lên trong đầu tứ công tử, không tốt, người nọ là thái giám, vậy nam nhân trước mắt là? Không không không không, phủ nhận ý nghĩ trong đầu, không thể nào là người cao cao tại thượng kia?
Phanh... Cửa khóa trái bị minh vệ đá văng, đồng thời vọt vào.
"Bắt sống." Thiên Nguyệt Thần lên tiếng, cũng chưa xuất thủ.
Thành quản thấy người của đối phương võ công cao cường, lập tức hô to: "Cung tiễn chuẩn bị." Trong phút chốc, cung tiễn thủ vây quanh cửa, nhắm ngay nhóm người Thiên Nguyệt Thần.
"Hừ, sớm biết các ngươi khó đối phó, bọn ta đã chuẩn bị đường lui." Tam công tử đắc ý nói.
"Từ trước đến giờ chỉ thấy kẻ không muốn chết, nhưng hôm nay lại thấy kẻ muốn chết như vậy, lần đầu tiên trong đời có người dám lấy cung tiễn chỉ vào ta." Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng cười.
"Chết đến nơi còn cuồng vọng, xem ngươi đắc ý tới khi nào, chuẩn bị bắn tên." Nhị công tử hạ lệnh, bỗng nhiên những người bắn tên đều ngã gục.
"Chủ tử." Đàn Thành xuất hiện ở cửa, còn có Liệt La Đặc, và Địch Trạch.
"Chủ tử, nơi này đã được Long quân bao vây." Hóa ra lúc trước nhóm Liệt La Đặc không xuất hiện là vì bận đi điều động Long quân vẫn âm thầm theo sát bọn họ, Long quân trú đóng ngoài thành, giữ khoảng cách với Thiên Nguyệt Thần.
"Các ngươi... Các ngươi muốn phản , muốn tạo phản?" Thành quản hoảng sợ trốn sau lưng tứ công tử. Sự do dự của Tứ công tử khi nghe đến Long quân liền biến thành khẳng định, người này... Người này quả nhiên là người cao cao tại thượng kia, thân thể co quắp, nhưng hối hận đã không còn kịp.
"Bắt toàn bộ." Thiên Nguyệt Thần ra lệnh, sáu minh vệ và Đàn Thành tiến lên bắt người, nhưng không ngờ đại công tử và tứ công tử hoàn toàn khác tối hôm qua, võ công hai người cao cường. Hóa ra tối hôm qua chỉ là bẫy rập, nhưng không biết ai là cá, cũng không biết ai tát lưới.
"Đại ca." Tứ công tử liếc mắt, đại công tử liền hiểu rõ, hai người liên thủ đánh tới Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thần nghiêng người, nhưng không ngờ mục đích của đối phương không phải là y, mà là Thiên Nguyệt Triệt bên cạnh y. Mũi đao chợt lóe, thanh đao sắc bén kề cổ Thiên Nguyệt Triệt.
"Tiểu điện hạ... ." Nặc Kiệt nóng lòng hô lên: "Nô tài tới cứu giá." Sau đó thân thể mập mạp xông tới, nhưng bị đối phương nhẹ nhàng tránh thoát. Có phải do mặt đất quá trơn, Nặc Kiệt không cẩn thận té ngã, khiến Thiên Nguyệt Thần thiếu chút nữa cười to, nhưng ngại nhi tử bảo bối bị người uy hiếp, đành nén cười.
"Các ngươi... Các ngươi nhanh cứu tiểu... Tiểu chủ tử a." Nặc Kiệt bò dậy, nóng lòng hướng nhóm người thờ ơ, lũ người không có lương tâm, thấy tiểu điện hạ bị uy hiếp mà có thể thản nhiên.
Mặt Liệt La Đặc rút gân, nghĩ thầm, Nặc Kiệt không phải đần bình thường, nếu chủ tử không muốn bị bắt, ở đây, trừ nam nhân kia, ai có thể bắt được hắn, là do chủ tử ham chơi, muốn nam nhân kia bồi hắn chơi đùa. Ủy khuất dùm Nặc Kiệt, thật đáng thương.
"Các ngươi dừng tay, nếu không ta giết hắn." Đại công tử hung ác mở miệng.
Thiên Nguyệt Thần đưa tay muốn ngăn cản động tác của minh vệ, lại nghe thấy Thiên Nguyệt Triệt nói: "Phụ thân, không cần lo cho ta, giết những người đó, Triệt nhi chết không đáng tiếc, mau giết những người đó, trừ hại cho bách tính Kiền Đức thành." Hắn nói cỡ nào vĩ đại a, ánh mắt lại lóe ra quang mang hưng phấn, Thiên Nguyệt Thần đau đầu, chả lẽ y phải giả vờ bối rối?
"Câm miệng." Phù Nhĩ Đặc đại công tử giận dữ, dùng tay kia hướng vào mặt Thiên Nguyệt Triệt.
"Dừng tay." Thanh âm Thiên Nguyệt Thần đầy lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, nếu không phải vì Thiên Nguyệt Triệt liều mạng nháy mắt, y đã sớm đánh một chưởng.
Tay đại công tử cũng vì lời vừa rồi của Thiên Nguyệt Thần mà bắt đầu run rẩy, ánh mắt lạnh lùng đầy sát ý khiến cả người đại công tử sợ hãi.
"Ca, do dự cái gì, chạy mau." Tứ công tử hô to, gọi tỉnh đại ca.
"Lão tứ, bối rối làm gì, sợ cái gì, nơi này là Kiền Đức thành của chúng ta." Nhị công tử và tam công tử khó hiểu, sao tứ đệ luôn luôn khôn khéo lại nóng lòng như vậy.
"Nhị ca, tam ca, các ngươi không hiểu." Tứ công tử không dám nói ra suy đoán, nếu nói ra mình biết thân phận của nam nhân này, tội càng gia tăng.
Mà sự xuất hiện của Long quân đã sớm dọa ngất thành quản.
"Làm cái gì thế?" Thanh âm lão luyện vang lên: "Nơi này sao... Sao... Loạn...?" Chữ ‘Loạn’ chưa nói xong, hai chân run rẩy ngã quỵ xuống đất: "Bệ... Bệ hạ..."
"Hừ." Thiên Nguyệt Thần hừ lạnh, sau đó hướng Thiên Nguyệt Triệt mở miệng: "Trò chơi chấm dứt, còn không qua đây."
Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, không thấy động tác của hắn, thân chợt lóe đã tới bên người Thiên Nguyệt Thần, động tác cực nhanh, khiến người xa lạ sợ hãi.
"Ngươi... Ngươi... ." Bị đả kích nhất là đại công tử, giờ mới biết mình bị đùa bỡn.
"Phù Nhĩ Đặc, ngươi dạy nhi tử thật tốt." Ôm chặt Thiên Nguyệt Triệt hiếu động, dùng ánh mắt sắc bén nhìn người quỳ trên mặt đất: "Ngay cả ta cũng dám ám sát, bản lĩnh thật lớn a."
Bệ hạ? Xui xẻo nhất là thành quản vừa tỉnh, chỉ vì nghe được hai chữ ‘bệ hạ’ mà rơi vào hôn mê lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.