Chương trước
Chương sau
"Nếu như tại hạ đoán không lầm, thành quản đại nhân đã phái vệ binh bảo vệ cửa ra vào thôn này, không biết mấy vị vào như thế nào?"Lời nói của thôn trưởng sắc bén, khiến trung niên nam tử một bên cũng cảnh giác với bọn họ.
Tựa hồ cảm giác mình bị lừa gạt.
Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng oa trong lòng Thiên Nguyệt Thần, con ngươi linh động nhìn bốn phía, nếu như sắc mặt không tái nhợt, thì ai cũng không cảm thấy hắn là bệnh nhân yếu ớt.
"Nga? Có thành vệ binh trông chừng cửa ra vào thôn sao?"Thiên Nguyệt Thần rất kinh ngạc, sau đó đưa mắt nhìn sang hai minh vệ phía sau, hai người cũng đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Thấy nét mặt kinh ngạc của bọn họ không giống đang giả vờ, thôn trưởng cảm giác có chút kỳ quái: "Thế nào? Các vị không thấy sao?"Mặc dù thôn trưởng hỏi như thế, nhưng ánh mắt nghi ngờ chuyển hướng trung niên nam tử một bên: "Thành quản đại nhân bảo người rút lui? Cái này không thể nào a."
Nửa câu sau giống như lẩm bẩm.
"Chưa từng thấy."Thiên Nguyệt Thần khẳng định: "Có thể là đã rút lui, nhưng không biết nơi này xảy ra vấn đề gì? Nếu cần giúp đỡ, cứ mở miệng, mặc dù tại hạ không phải là người không gì không làm được, nhưng cũng không phải là người vô dụng."
Cái gì mà không phải là người không gì không làm được?
Như bình thường, phụ hoàng chắc chắn sẽ nói: trong thiên hạ có chuyện gì trẫm không thể làm? Thiên Nguyệt Triệt ở trong lòng cười nhạo nam nhân đang giả bộ một phen.
Nhưng lại không ngừng nghĩ đến nét mặt của nam nhân khi nói những lời này.
Mặt ửng đỏ, chỉ là tưởng tượng, phụ hoàng cũng khiến tim hắn đập không ngừng.
Mặc dù Thiên Nguyệt Thần không nhìn thấy nét mặt lúc này của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng từ tiếng tim đập mãnh liệt trên người của hắn truyền đến, cũng cảm giác được tiểu đông tây có chút rối loạn.
Trong lòng cười thầm, Triệt nhi lại suy nghĩ cái gì.
"Cái này... ."Nghe lời nói của Thiên Nguyệt Thần, thôn trưởng có chút bối rối, chuyện này là bí mật của người trong thôn, cân nhắc một chút, thôn trưởng vẫn cự tuyệt: "Nếu các vị là khách từ xa tới, vậy thì tạm thời đến từ đường qua đêm, nhưng trong thôn có quy củ, đặc biệt là ban đêm không thể một mình đi lại trong thôn, dù sao mấy vị cũng là người lạ, vì tránh những hiểu lầm không đáng có, đành phải ủy khuất mấy vị ."
Lời nói của thôn trưởng quả thật có mấy phần đạo lý, Thiên Nguyệt Thần cũng đồng ý.
"Vậy thì phiền toái thôn trưởng ."Thiên Nguyệt Thần vừa nói vừa dùng tay ra hiệu, một minh vệ dâng lên trăm kim tệ: "Đây là chút lòng thành, mong người trong thôn chiếu cố."
Vốn cho rằng thôn trưởng sẽ nhận lấy, nhưng Thiên Nguyệt Thần hơi bất ngờ, thôn trưởng cư nhiên cự tuyệt.
Ra khỏi nhà thôn trưởng, Thiên Nguyệt Thần vẫn không nghĩ ra thôn trưởng này là người như thế nào, thật sự không đơn giản.
"Trên người thôn trưởng có nhiễm mùi vị kỳ lạ đó."Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên mở miệng.
Cái gì?
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Dựa theo ý của Triệt nhi, lúc nãy thôn trưởng để chúng ta chờ là vì hắn đang gặp người đến Hồng Diệp thôn trước chúng ta?"
Thiên Nguyệt Triệt cười không nói, phụ hoàng, điều Triệt nhi nghĩ không phải là điều phụ hoàng nghĩ sao?
Nhìn tiểu đông tây khiêu mi mỉm cười, Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, tự nhiên nắm chặt tay của hắn. Đều nói, người không nên quá mức thông minh mới tốt, nhưng tại sao gặp một tiểu đông tây thông minh như thế, tim của y lại càng chờ đợi nhiều hơn?
Cũng là tiểu đông tây thông minh như vậy khiến cuộc sống của y thêm phong phú.
Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Thiên Nguyệt Thần, nắng chiều vương trên khuôn mặt y, là chói mắt như vậy.
Thiên Nguyệt Thần nhận thấy được tầm mắt của hắn, quay đầu lại: "Triệt nhi, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta."

Ánh mắt đó khiến y khó mà khắc chế được vọng động.
"Ân?"Thiên Nguyệt Triệt không hiểu rõ, tại sao không thể?
Nhìn tiểu đông tây thỉnh thoảng đơn thuần, Thiên Nguyệt Thần lập tức dùng hành động cho biết, tay phải vươn ra, kéo Thiên Nguyệt Triệt vào trong lòng của y, lửa nóng dưới hạ thân truyền đến khiến gương mặt Thiên Nguyệt Triệt nóng lên.
"Thiên Nguyệt Thần, ngươi khốn kiếp."Vội vàng đẩy nam nhân đang động dục ra, Thiên Nguyệt Triệt cuống quít tăng nhanh bước tiến, Thiên Nguyệt Thần cười đi theo.
Lần nữa nắm tay của hắn.
"Đó là bởi vì lúc này ta nắm tay Triệt nhi, một nam nhân bình thường ôm ái nhân của mình trong lòng tất nhiên sẽ có cảm giác ."Thiên Nguyệt Thần không cảm thấy xấu hổ, nam nhân có phản ứng sinh lý là chuyện quá bình thường.
Thiên Nguyệt Triệt dựa vào y, không nói gì, có thể bình thản an tĩnh bên cạnh nam nhân như vậy đủ để hắn cảm thấy an tâm.
Rất nhanh, trung niên nam tử dẫn bọn họ tới từ đường, đi theo còn có quản gia của thôn trưởng.
Từ đường vượt xa tưởng tượng của bọn họ, còn lớn hơn nhà thôn trưởng.
"Không tệ lắm."Thiên Nguyệt Triệt nhỏ giọng nói với Thiên Nguyệt Thần.
Thiên Nguyệt Thần cũng đồng ý gật đầu.
Quản gia dẫn bọn họ tới một gian phòng ở đình viện phía Tây, thuận tiện phái hai hạ nhân chiếu cố bọn họ, từ đường không nhiễm một hạt bụi, có thể thấy được mỗi ngày đều có người tới quét dọn.
Nói là phái người chiếu cố, nhưng thật ra chính là giám thị, đạo lý này mọi người ngầm hiểu.
Bất quá trung niên nam tử thập phần nhiệt tình sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn. Quản gia phân phó hạ nhân một số việc, cũng không ở lâu.
Thấy trung niên nam tử sắp rời đi, một minh vệ được Thiên Nguyệt Thần ra hiệu liền tiến lên: "Đại ca, ngươi xem, bọn ta cũng đã tới nơi này, không biết đại ca có thể bớt chút thời gian dẫn chủ tử của bọn ta đi xem phong cảnh nông thôn được không? Tiểu chủ nhân nhà ta thân thể không tốt lắm, đại phu nói không khí ở nông thôn rất tốt cho thân thể của hắn."
Một bên tức thời đút một số kim tệ cho hắn.
Trung niên nam tử cả đời chưa từng ra khỏi thôn, chưa từng thấy nhiều kim tệ như vậy. Hiển nhiên là động tâm, nhưng vẫn còn chút lý trí, nhìn kim tệ không biết nên nhận hay không nên nhận.
Thiên Nguyệt Thần xem thời cơ tiến lên một bước: "Vị đại ca này, chúng ta chạy mấy ngày đường. Ăn cũng không được thoải mái, không bằng đại ca giúp đỡ, để chúng ta đến chỗ đại ca ăn một bữa được không? Những thứ này là tiền làm cơm."
Thiên Nguyệt Thần nói thành khẩn hợp tình hợp lý, trung niên nam tử nghe cũng cảm thấy quả thật như thế, đáp ứng.
Ra khỏi từ đường, Thiên Nguyệt Triệt hiện ra nét mặt khả ái, nói: "Đại bá, tòa nhà này thật đẹp, ở đô thành của bọn ta, những tòa nhà đẹp như vậy cũng rất ít."
Hài tử vốn dễ dàng khiến người ta lơi lỏng phòng bị, chưa kể đến Thiên Nguyệt Triệt là hài tử rất xinh đẹp.
"Nơi này là từ đường của thôn chúng ta, hiển nhiên là một tòa nhà đẹp, bởi vì..." Nói đến lý do, trung niên nam tử dừng lại một chút, có chút bất tiện nói rõ: "Bởi vì nơi này là từ đường bái tế tổ tông a."
Trung niên nam tử nói tiếp.
"Như vậy sao, nhà của chúng ta cũng có từ đường bái tế tổ tông."Thiên Nguyệt Triệt ngây thơ nói: "Thân thể Triệt nhi không tốt, thường xuyên đi bái tế tổ tông, phụ thân nói tổ tông có linh sẽ phù hộ Triệt nhi , đại bá, phụ thân nói có đúng hay không?"
Thanh âm hài tử mềm mại mang theo sự hồn nhiên, đôi mắt trong veo lộ vẻ khó hiểu nhìn trung niên nam tử.
Thật khả ái a...
Trong lòng trung niên nam tử khen ngợi, hài tử nhà ai mới có thể xinh đẹp đáng yêu như vậy?
"Uh, phụ thân ngươi nói rất đúng."Đồng thời hai mắt tò mò nhìn Thiên Nguyệt Thần, chỉ có nam nhân tuấn mỹ như vậy mới có thể sinh ra một hài tử xinh đẹp như vậy a.
Trung niên nam tử nghĩ thầm.
"Vậy sao ..."Thiên Nguyệt Triệt kéo dài thanh âm, sau đó nở nụ cười thanh thúy: "Vậy Triệt nhi cũng đến từ đường bái tế tổ tông, Triệt nhi ở nơi này quấy rầy bọn họ, nên nói một tiếng xin lỗi."
Thanh âm lẩm bẩm giống như đang độc thoại, trung niên nam tử nghe vậy mà lòng lâng lâng, liên tục thầm nghĩ hài tử này thật hiểu chuyện, nhưng hắn không hiểu rõ rốt cuộc Thiên Nguyệt Triệt nói cái gì.
Đi vào đường nhỏ trong rừng, thân thể liền cảm thấy thoải mái hơn, nhà trệt phía trước chính là nhà của trung niên nam tử, thấy trung niên nam tử mang theo mấy cái người xa lạ mà vô cùng cao quý đến, hàng xóm bên cạnh cũng tò mò nhìn.
Người sinh sống ở chỗ này chưa từng thấy nhân vật khí vũ bất phàm như thế, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, chăm chú.
Trong đó còn có một số thôn dân nhiệt tình hỏi trung niên nam tử.
"A Bưu thúc, đây là khách nhân nhà thúc sao?"
Nhìn biểu hiện của các thôn dân khác, trung niên nam tử cũng cảm thấy có chút hãnh diễn, hướng về phía người bên ngoài nhiệt tình giới thiệu: "Uh, đây là khách nhân nhà ta."
Đi vào nhà trung niên nam tử, trung niên nam tử nói với phụ nhân vài câu, đồng thời đem số kim tệ mà Thiên Nguyệt Thần mới đưa hắn giao cho phụ nhân. Phụ nhân kia, cũng chính là phụ thân của thê tử nam tử, vui vẻ cầm kim tệ rời đi.
"Mấy vị ngồi đợi một chút, tiện nội đi mua một ít thức ăn, hắc hắc..."Trung niên nam tử cười, có chút khó xử mang theo nét xấu hổ đặc biệt của nông dân. (Tiện nội: là cách gọi vợ của mình)
Thiên Nguyệt Thần gật đầu biểu thị mình không ngại.[/size]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.