Chương trước
Chương sau
Tiểu súc sinh?
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, nhưng chỉ một lát, sau đó nheo mắt lại: "Ái phi là Trữ quý phi của Mạn La đế quốc, sao lại cùng súc sinh so đo, huống chi trong cung có súc sinh nào không biết tốt xấu không cho ái phi mặt mũi."
Rõ ràng là nói an ủi Trữ quý phi, nhưng vừa nghe liền biết bệ hạ đang ám chỉ Trữ quý phi không có việc gì nên kiếm chuyện.
Trữ quý phi đương nhiên cũng không phải người ngu: "Bệ hạ, miệng thần thiếp kém cỏi, là Thiên Nguyệt Triệt, hắn cư nhiên hỏa thiêu tóc thần thiếp, thần thiếp thân là quý phi, hắn thấy thần thiếp không hành lễ thì thôi, lại còn coi thường cung quy, có ý định phóng hỏa."
"Nga, nguyên lai là Triệt nhi a." Thiên Nguyệt Thần bừng tỉnh đại ngộ: "Ái phi nói sớm thì được rồi, hết lần này tới lần khác khiến trẫm cho là tiểu súc sinh nào không hiểu chuyện chọc lão súc sinh."
Hữu ý vô ý nói một câu, khiến Trữ quý phi sắc mặt trắng bệch: "Bệ hạ thứ tội, là lỗi của thần thiếp, nhưng là..."
"Tốt lắm." Thiên Nguyệt Thần cắt đứt lời Trữ quý phi: "Nếu ái phi biết sai rồi, trẫm phạt ái phi diện bích ba ngày."
"Bệ hạ..." Trữ quý phi sắc mặt co quắp, bệ hạ rõ ràng là che chở tiểu súc sinh kia, hung hăng cắn môi.
"Bệ hạ..." Thư phi ôn nhu gọi.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, đem tầm mắt chuyển qua người Thư phi, nhìn thấy má trái của nàng còn rõ ràng năm dấu ngón tay, trong lòng hiểu rõ, nhưng Thiên Nguyệt Thần là người thông minh bực nào, mở miệng trước: "Thư phi cũng gặp tiểu súc sinh?"
Thư phi tuy có bất mãn, nhưng cũng không biểu hiện trên mặt: "Bệ hạ yên tâm, thần thiếp thích động vật nhỏ, huống chi động vật kia ngây thơ, thiện thật, thần thiếp lại càng thích, chẳng qua là mới vừa rồi hắn không cẩn thận đụng trúng thần thiếp, mặt thần thiếp còn cảm giác rát đau, nói vậy tay của hắn cũng rất đau."
Nữ nhân này?
Thiên Nguyệt Thần vẫn không có biểu tình gì, nhưng tùy ý nhìn chằm chằm Thư phi: "Người tới, nếu Thư phi bị thương, còn không gọi trị liệu sư đến xem, không có việc gì mọi người cũng tản mát đi."
Tim của hắn sớm đã bay đến trên người "Tiểu súc sinh" kia.
Đi tới cửa Kim Long điện, chỉ thấy Tiểu Bạch cầm ghế nhỏ ngồi ở cửa điện, thấy Thiên Nguyệt Thần đi vào, Tiểu Bạch vươn hai tay ngăn cản đường đi của hắn.
Ngay cả Tiểu đông tây này cũng leo lên trên đầu của hắn , Thiên Nguyệt Thần thiếu chút nữa vì tôn nghiêm của mình mà ai điếu (than khóc): "Tránh ra." Thanh âm trầm thấp không lãnh ngạo như lúc gặp hai nữ nhân kia, phảng phất còn mang theo ý cười.
"Không... Không cho tiến." Trải qua nhiều năm Tiểu Bạch đã có thể ấp a ấp úng nói đơn giản một chút, đối mặt với ánh mắt của Thiên Nguyệt Thần, Tiểu Bạch thẹn thùng ôm lấy thân thể của mình, không có biện pháp, hắn không có mặc y phục mà.
Lắc đầu cười khẽ, lúc Tiểu Bạch ôm lấy thân thể của mình, bóng dáng Thiên Nguyệt Thần đã nhanh chóng vào nội viện.
Đây là tình huống gì?
Nếu như không phải tin chắc đây là tẩm cung của mình, Thiên Nguyệt Thần sẽ cho rằng nơi này bị cướp bóc nghiêm trọng.
"Bệ hạ..." Nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần, mọi người quỳ xuống.
Ngắm nhìn bốn phía, hoa không ra hoa, cây không ra cây, đầy hành lang đều là thảm vật tiểu đông tây phát tiết, Thiên Nguyệt Thần cũng không so đo: "Đem nơi này thu thập, Triệt nhi đâu?"
"Hồi bệ hạ, tiểu điện hạ ở bên trong ngủ."
Tăng nhanh bước tiến đi vào bên trong, này?
Thiên Nguyệt Thần biết mình giờ phút này chân mày nhất định thắt rất nhiều lần, ngọc sư tử thanh lục bị nát bấy, Kim Mang trường kiếm hoàng sắc bị ném qua một bên, giày, y phục đầy đất.
Tiểu đông tây sinh khí tựa hồ rất lớn, bất quá so với tưởng tượng trong lòng hắn còn hài lòng hơn.
Khóe miệng cong lên, tâm tình thập phần tốt, cho dù ai cũng không hiểu ý nghĩ của hắn.
Trong phòng đốt hương hoa nhàn nhạt, thủy tinh tinh xảo phản chiếu ánh nến sáng ngời, trên giường hoa lệ không thấy bóng dáng tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần quay đầu đi tới ôn thất, không khí ôn hòa chạm tới, ba quang rung động lại nhợt nhạt làn sóng, trên mặt nước còn thỉnh thoảng hiện lên chiết quang bảo thạch.
Tầm mắt Thiên Nguyệt Thần dừng lại ở một chỗ chỗ trên mộc tháp, chăn lông hắc sắc trên mộc tháp cuộn lại một đoàn, không nghi ngờ chút nào là nhi tử bảo bối của hắn.
Mà Thiên Nguyệt Thần có thể tưởng tượng lúc này nhi tử bảo bối của hắn đang xích lõa thân thể.
Đã đi qua, cũng không lập tức đánh thức hắn, chỉ thật chặt nhìn chăm chú nhìn vào gương mặt đã nhìn mười ba năm, lúc này gương mặt mệt mỏi bởi vì nước ấm mà hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ nhắn lè lưỡi liếm qua môi.
Mùi vị dâm mỹ xẹt qua bụng Thiên Nguyệt Thần, tầm mắt khóa tại bờ môi hồng nhuận.
Ân...
Tiếng rên rỉ tinh tế từ khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt phát ra, ngủ có vẻ mệt mỏi, Thiên Nguyệt Triệt xoay người đưa lưng về phía Thiên Nguyệt Thần, nhiệt độ nội thất tựa hồ có chút hơi cao, bắp chân trong chăn lông hắc sắc từ từ duỗi ra, còn nhịn không được giật giật ngón chân, trắng hay đen không thể nghi ngờ là vô cùng dụ dỗ.
Lưng chăn lông có chút chảy xuống, da thịt trắng nõn còn mang theo thủy nộn bóng loáng, theo xương sống, mặc dù Thiên Nguyệt Thần nhìn không thấy, nhưng là có thể tưởng tượng hai mông nhếch nhẹ, nếp uốn chặt chẽ.
Cảm giác quen thuộc dưới hạ thân lại tới nữa, chỉ nghĩ như vậy, dục vọng lại trướng lên.
Đưa tay nhẹ nhàng vén chăn lông trên người Thiên Nguyệt Triệt, da thịt trắng như tuyết nhất thời xuất hiện trong mắt hắn, tay kìm lòng không đậu vuốt ve mái tóc dài thủy phấn, xẹt qua cổ mảnh khảnh, du lãm trên lưng bóng loáng, dọc theo lưng trượt xuống vuốt ve cái mông mềm mại, mục mâu tối lại, hai mắt nhìn chằm chằm giữa đùi.
Hô hấp bắt đầu dồn dập, phân thân tựa hồ lại trướng lên, đau muốn chết, rất muốn cứ như vậy trực tiếp thẳng tiến cửa huyệt kia, rất muốn đem tiểu đông tây trực tiếp đặt ở phía dưới, điên cuồng chạy nước rút.
Thiên Nguyệt Thần có thể tưởng tượng khi tự mình tiến vào thân thể kia, nhất định là cảm giác tuyệt vời nhất thế gian, cảm giác bị vây thật chặt, không được, tựa hồ muốn nhịn không được.
Mà nhân nhi đang ngủ kia căn bản không biết có người đang tập trung tầm mắt trên người mình, đại khái là ngủ mệt mỏi, Thiên Nguyệt Triệt xoay người chính diện hướng về phía Thiên Nguyệt Thần, phân thân phấn phấn thập phần khả ái, nhất thời rơi vào trong mắt Thiên Nguyệt Thần.
Thù du trước ngực càng thêm mỹ lệ vô cùng.
Từng kiện từng kiện y phục hắc sắc chảy xuống, nghiêng thân thể đè lên thân thể mảnh khảnh của nhân nhi.
Trong mơ mơ màng màng Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy được sự quen thuộc, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, vươn hai tay ôm chặt trên người nam nhân, vẻ toàn tâm tín nhiệm này, như điện lưu nhanh chóng xẹt qua toàn thân nam nhân.
Hé miệng mút vào bờ môi ngọt, vươn đầu lưỡi mở bờ môi khép hờ, đầu lưỡi ướt át nhưng nóng bỏng tiến vào trong miệng Thiên Nguyệt Triệt.
Là ở nằm mơ sao?
Thiên Nguyệt Triệt mông lung, từ nhỏ đến lớn, hôn như vậy không chỉ một lần, cho nên Thiên Nguyệt Triệt như cũ hưởng thụ lấy mộng đẹp của hắn.
Trong mộng kia đầu lưỡi ướt át đưa vào trong miệng của hắn, tinh tế liếm qua mỗi một chỗ trong khoang miệng, cảm giác được thân thể của mình từ từ nóng lên, mà cảm giác như phảng phất đang ở trên mây.
Thiên Nguyệt Triệt có chút e dè vươn đầu lưỡi, tò mò đụng đầu lưỡi trong khoang miệng, nong nóng, còn mang theo mùi vị đặc biệt khác, tựa hồ rất vui vẻ.
Thiên Nguyệt Triệt lá gan lớn hơn cũng học trêu chọc đầu lưỡi kia, động tác mặc dù thong thả, nhưng khí lực lại không nhỏ.
Thiên Nguyệt Thần chấn động, tiểu đông tây của hắn so với ngày xưa còn nhiệt tình hơn, mà cỗ nhiệt tình một tấc một tấc tước đoạt lý trí của hắn.
Vươn tay ra lồng ngực của hắn, vuốt ve nhũ tiêm Thiên Nguyệt Triệt, kỹ thuật cao siêu khiến nhũ tiêm đỏ hồng cương lên, Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ lẩm bẩm, thân thể cũng chậm rãi nghênh hướng lửa nóng của nam nhân.
Muốn... Còn muốn...
Cỗ cảm giác thật thoải mái, cho nên dứt khoát hé miệng ngậm đầu lưỡi đối phương, một lần lại một lần mút vào, tay vốn vòng quanh bả vai nam nhân, tựa hồ cũng theo cảm giác của mình mà di động, hai chân thon dài có chút run rẩy, vô ý thức mở ra, vòng qua thắt lưng nam nhân.
Thân thể nóng quá, cảm giác thân thể dính sát vào nhau, là tuyệt vời như vậy.
Nhưng là, cái cứng rắng giữa hạ thân hắn là cái gì, nóng bỏng tựa hồ muốn thiêu đốt hắn, bởi vì tò mò, Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ giật giật thắt lưng, mà cảm giác cái cứng rắn kia lại lớn mấy phần.
Nha...
Thiên Nguyệt Thần đột nhiên hút khí, tiểu đông tây cư nhiên trêu chọc hắn như vậy.
Mục mâu hắc sắc đã nhiễm huyết hồng, một bàn tay trống không khác hướng hạ thân Thiên Nguyệt Triệt, ở giữa hai chân của hắn ma xát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.