Chương trước
Chương sau
Chờ Liệt La Đặc lần nữa tỉnh lại đã là chuyện ba ngày sau.
Cố hết sức mở mắt, ngắm nhìn bốn phía, là gian phòng quen thuộc nhưng cũng xa lạ, giật giật thân thể, cảm giác giống như xe ngựa đè qua, toàn thân đau nhức.
"Nước..." Cổ họng đau rát, đầu óc hỗn loạn.
Phanh... Nghe được thanh âm cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó là tiếng cười vui vẻ của Đàn: "Tỉnh... Chủ tử, Liệt La Đặc tỉnh."
Bởi vì dạ dày chỉ có thể tạm thời ăn một số thức ăn nhẹ, sau khi cháo nóng hổi vào bụng, tinh thần Liệt La Đặc cũng khôi phục rất nhiều.
"Khiến chủ tử vì thuộc hạ mạo hiểm, lúc này thuộc hạ thật muốn đem mệnh cấp cho chủ tử ." Nghe thanh âm hắn khàn khàn nhưng còn mang theo trêu ghẹo, Thiên Nguyệt Triệt thật sự yên tâm không ít.
"Bổn điện hạ đã nói, ngươi có chuyện lớn, bổn điện vì ngươi chống đỡ." Thiên Nguyệt Triệt hai mắt nhìn thẳng Liệt La Đặc, đồng thời khoát tay bảo người rời đi.
"Gia gia của ngươi đã chết, chuyện Hồi Giác Khinh Liệt, bổn điện hạ cũng giao cho một mình ngươi xử lý, bây giờ bổn điện hạ chỉ hỏi ngươi một việc."
Nghe được tin gia gia chết, tuy trong lòng đã có vô số chuẩn bị, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn có chút thương cảm, Hồi Giác Khinh Liệt... Liệt La Đặc thở dài thật sâu.
"Chủ tử muốn hỏi chuyện Mộc linh châu?" Dù Thiên Nguyệt Triệt không nói rõ, Liệt La Đặc cũng biết ý nghĩ trong lòng hắn.
"Không sai, ở hoàn cảnh như vậy ngươi còn có thể sống được, chính là trong cơ thể ngươi có năng lực của mộc linh châu, bổn điện hạ biết mộc linh châu là thánh vật của Tả Lạp gia tộc, bổn điện hạ muốn nghe giải thích." Thiên Nguyệt Triệt thẳng thắn, chuyện này nếu như không nói rõ ràng, đến lúc đó sẽ trở thành cái gai trong lòng mọi người.
Trọng yếu hơn là Tả Lạp gia tộc không phải là gia tộc bình thường, Hoàng quý phi chính là người của Tả Lạp gia tộc, cho nên chuyện này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ.
Mà trong chuyện này liên quan tới Liệt La Đặc và Thiên Nguyệt Triệt.
Liệt La Đặc thoải mái hơn rất nhiều: "Lúc trước thuộc hạ còn suy nghĩ làm thế nào nói với chủ tử chuyện này, chuyện lần này cũng là một thời cơ rất tốt.
Tại sao mộc linh châu thuộc về Tả Lạp gia ở trên người thuộc hạ, chuyện này thuộc hạ cũng không rõ ràng, thuộc hạ còn tưởng rằng chỉ là người bình thường, cho đến khi có một lần thuộc hạ cùng gia gia lên núi hái thuốc.
Chủ tử còn nhớ rõ không? Thuộc hạ đã nói liệu lý cùng dược lý có hiệu quả như nhau, đó là bởi vì thuộc hạ lúc nhỏ thể cốt rất kém cỏi, thể cốt không kém so với bị thương, bị thương còn có thể dùng trị liệu sư trị liệu, nhưng thể cốt khó điều trị, cũng vì vậy thuộc hạ đối với dược lý cũng biết không ít.
Có một lần thuộc hạ cùng gia gia lên núi hái thuốc, gia gia không cẩn thận trợt xuống sườn núi, thuộc hạ cứu gia gia sốt ruột, đó chính là một lần kích phát lực lượng mộc linh châu trong cơ thể thuộc hạ.
Lúc gia gia nói cho ta biết, ta cũng không phải là hài tử thân sinh của Hồi Giác gia." Thời gian phảng phất trở lại ban đầu, dường như Liệt La Đặc vẫn chỉ là hài tử mười tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng phi thường hiểu chuyện, biết mình không phải là hài tử của Hồi Giác gia, đau lòng vô cùng.
"Đại khái là 24 năm trước, gia gia tham gia yến hội hoàng cung cứu được ta từ một dòng suối nhỏ ở kinh đô, gia gia nói khi đó ta nằm trong giỏ trúc, gia gia vừa nhặt được ta, lúc đó không còn hô hấp, gia gia không đành lòng, muốn an táng ta, đột nhiên mộc linh châu trên người của ta phát ra tia sáng, ta cũng bắt đầu dần dần có hô hấp.
Sau đó thân thể của ta liên tục không tốt, căn cứ trị liệu sư giải thích là bởi vì năm đó đã từng suýt chếp, nội tạng khí quan tương đối suy yếu, cho nên cần dược vật điều trị, sau khi thân thể khỏe mạnh ta lên đường tìm thân thế của mình."
Rất ít im lặng, cũng là chua xót nói không ra lời, bởi vì mộc linh châu, cho nên Liệt La Đặc vào hoàng cung, bất kể là cái gì cũng có liên quan tới linh châu.
Có lẽ những thứ này đã được định sẵn.
Chuyện Lạc thành, đối với Hồi Giác Khinh Liệt, Thiên Nguyệt Triệt hiếm khi từ bi mà không nhúng tay, coi như là hiểu rõ tâm sự của Liệt La Đặc tâm sự, vì Hồi Giác gia lưu hậu thế.
Thụy Miện muốn dẫn đồng nhân trở về, Kim có thể khắc Mộc, đây chính là lý do tại sao Hồi Giác Khinh Liệt dùng bốn tòa đồng nhân tới bảo vệ miệng giếng cạn.
Về phần tại sao Hồi Giác Khinh có được bốn đồng nhân này chính hắn cũng không biết, chẳng qua là ngày đó trở lại từ Thải Tiễn nhặt được .

Mọi chuyện cần thiết đều bước vào trình tự, Cực Quang chi điện là chuyện của Thụy Miện, Thiên Nguyệt Triệt không xen vào, hôm nay hắn chỉ muốn trở lại bên người nam nhân kia.
Về chuyện tam hoàng tử chết yểu, về mộc linh châu, về Tả Lạp gia tộc, Thiên Nguyệt Triệt biết trên thế giới này còn có một người biết rõ hơn bất kỳ người nào.
Người nọ chính là phụ hoàng của hắn Thiên Nguyệt Thần.
Cáo biệt Thổ Kỳ Dịch Nhân, Thủy Cách Nhĩ, Cốc Thương Quỳnh, nhóm người Thiên Nguyệt Triệt giục ngựa đi, mà về Lạc thành – quê hương của mỹ thực lại tiếp tục tạo truyền thuyết thực thần.
"Duyên phận chung quy vẫn là giấc mộng Nam kha." Thủy Cách Nhĩ vỗ vỗ vai bằng hữu.
"Đúng vậy a, phù dung sớm nở tối tàn." Cốc Thương Quỳnh an ủi mình, người cao cao tại thượng như vậy không phải là người mình có thể có được, tâm mới động, tình yêu mới nảy mầm, lại phát hiện mầm móng đã mục nát.
Trong lòng có cảm giác nói không ra lời, Cốc Thương Quỳnh vuốt ngực, có chút ê ẩm khổ sở.
Mà hắn cũng không biết, sau này mỗi một ngày hắn luôn tìm kiếm nhân nhi tương tự Thiên Nguyệt Triệt, vì thế, về tình yêu của hắn cũng tạo thành truyền thuyết mỹ lệ.
Giục ngựa chạy cùng nhân thế phồn hoa
Oanh oanh liệt liệt nắm chắc tuổi thanh xuân...
Trên quan đạo rộng rãi, tuấn mã nhanh chóng bôn ba, không giống với lúc đến, lần này Thiên Nguyệt Triệt lựa chọn cưỡi ngựa, cho dù sẽ làm cái mông của hắn đau thật lâu.
Cưỡi ngựa mặc dù tiêu sái, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cho rằng chỉ có thể làm tiêu khiển, làm phương tiện đi lại đúng là tự mình hành hạ, lúc này hắn đột nhiên phát hiện xe thể thao hiện đại rất tiện lợi.
"Rốt cục trở về." Hướng về phía đế đô phồn hoa, Đàn cảm thán tự đáy lòng.
"Uh, trở về." Liệt La Đặc nhắm mắt lại cảm thụ được mọi thứ ở đế đô, sau này Lạc thành cùng hắn không còn quan hệ.
"Giá..." Thiên Nguyệt Triệt đầu tiên vọt vào.
Đến cửa hoàng cung bị thị vệ ngăn cản, nhưng khi thị vệ nhìn thấy người cưỡi ngựa, nhanh chóng khom lưng: "Cung nghênh tiểu điện hạ hồi cung."
Mái tóc dài thủy phấn thổi qua nhàn nhạt mùi thơm, bóng dáng mảnh khảnh đã biến mất ở cửa.
Nhóm người Đàn Thành xuống ngựa, sau đó đem ngựa giao cho thị vệ, đi bộ vào, nhưng nhìn nhân nhi kia giục ngựa xông vào, khóe miệng cũng không tự giác phát ra nụ cười.
Tiểu điện hạ chờ giờ khắc này đã lâu rồi a.
Bên trong hoàng cung giục ngựa chạy không phải chuyện hợp lễ nghi, thị vệ trưởng tuần tra rất muốn giáo huấn người khiến cho đầy trời tro bụi i, nhưng thấy rõ người này là tiểu tổ tông biến mất hơn nửa tháng, sắc mặt lập tức thành màu gan heo.
Đem mã giao cho thái giám, Thiên Nguyệt Triệt chạy vào hậu cung.
Bởi vì quá mức vội vàng, Thiên Nguyệt Triệt căn bản không có chú ý tới đám người đối diện, lúc này hắn chỉ muốn nằm trong lồng ngực người nam nhân kia, nói cho y biết hắn trở về.
Phanh...
Đầy trời sao hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, đối với người từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo như Thiên Nguyệt Triệt mà nói, lần này ngã xuống trước mặt người khác đại khái là mất thể diện.
Vuốt vuốt cái mông đau, Thiên Nguyệt Triệt từ trên mặt đất bò dậy, còn không thấy rõ ràng người trước mắt, đối phương lớn tiếng doạ người: "Là hài tử không có gia giáo nhà ai, cư nhiên xông loạn trong hậu cung." Lên tiếng chính là thanh âm nữ nhân trung niên.
Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn thẳng mấy người trước mắt, nữ nhân đứng giữa kiểu tóc có chút xốc xếch, hiển nhiên chính là nữ nhân vừa đụng hắn, chẳng qua là nữ nhân này vận y phục hoa lệ, bên cạnh đông đảo cung nữ hầu hạ, một khuôn mặt oa oa xinh đẹp, mái tóc nâu dài.
Nhìn qua như búp bê ngọt ngào.
Song, người kia là ai?
Thiên Nguyệt Triệt đánh giá đối phương, đồng thời, nữ nhân đánh giá hắn, một mái tóc dài tới eo thủy phấn sắc, mục mâu kim sắc mang theo quang mang mê mang, nhưng lại trong suốt thấy đáy.
Ánh mắt thật xinh đẹp, trong lòng nữ nhân kinh ngạc.
Thân thể mảnh khảnh như nữ tử, có thể là do còn trẻ, khuôn mặt trắng noãn không có huyết sắc, nhưng động lòng người vô cùng, tuyệt thế chi dung, nữ nhân mơ hồ đã biết thân phận của người đến.
Thấy Thiên Nguyệt Triệt không mở miệng, ma ma bên cạnh lại giương lên thanh âm khinh thường: "Dã hài tử ở đâu ra, đụng phải Thư phi nương nương còn không hành lễ?"
Thư phi nương nương?
Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt lăng lăng, sau đó nghe thấy nữ nhân được gọi là Thư phi ôn hòa nói: "Ngươi chính là lục điện hạ bệ hạ thương yêu nhất, Thiên Nguyệt Triệt a?"
Cái gì? Thiếu niên toàn thân có chút xốc xếch này là lục hoàng tử bệ hạ thương yêu nhất?
Ma ma vừa lên tiếng nhục mạ liền hồi thần, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất thượng: "Nô tỳ ra mắt lục điện hạ, không biết..."
"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên người ma ma ngồi xổm người xuống, tay phải nâng cằm ma ma lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.