Chương trước
Chương sau
Nặc Kiệt kéo một cánh cửa ra tạo khe hở, nhìn thấy một thân hắc sắc còn mang theo mũ sa, nhưng gầy gò như củi.
"Ngươi... Ngươi là Thủ Điện Đồng?" Không thể nào, đây là cái gì, đầu lâu cũng bắt đầu chạy theo mô đen sao?
"Hắc hắc, trang phục của ta có phải rất bí ẩn hay không, nhanh để ta vào, ban ngày, ta sợ bị người bắt gặp, mới che dấu như vậy." Thấy Nặc Kiệt mở cửa, Thủ Điện Đồng nghênh ngang đi vào.
Như vậy càng khiến người khác chú ý hơn. Nặc Kiệt nói thầm trong lòng: "Không phải ngươi ở cùng một chỗ với điện hạ sao? Sao lại chạy sang chỗ ta, là tiểu điện hạ phân phó gì sao?"
Cho dù có, cũng không nên để Thủ Điện Đồng tới đưa tin a, phải biết rằng nếu như để Thủ Điện Đồng đi trên đường cái, sẽ hù chết không ít người.
Chẳng lẽ tiểu điện hạ xảy ra việc ngoài ý muốn ?
Nghĩ đến điều này, Nặc Kiệt cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
"Đúng, tiểu đệ đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ." Thủ Điện Đồng nói ra càng kích thích trái tim yếu ớt của Nặc Kiệt.
Phanh...
Nặc Kiệt không thể tin được nhìn Thủ Điện Đồng: "Vừa rồi ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?" Hai mắt đọng nước, tựa như nếu Thủ Điện Đồng nói không có Nặc Kiệt sẽ liều mạng với nàng.
Nhưng Thủ Điện Đồng trời sinh không thèm xem sắc mặt người khác a: "Không có a, một chút thanh âm cũng không có, Nặc Kiệt, ngươi nghe thấy thanh âm gì , nhanh nói cho ta biết, từ nơi nào phát ra?"
Nặc Kiệt dùng ngón tay chỉ trái tim của mình: "Chẳng lẽ ngươi không nghe tiếng tim ta vỡ sao?"
Ách?
"Không có." Thủ Điện Đồng thành thật gật đầu: "Sao tim của ngươi lại vỡ, nếu như tim vỡ, không phải sẽ biến thành quỷ giống như ta sao? Chẳng lẽ bây giờ Nặc Kiệt biến thành quỷ ? Thật tốt."
Thủ Điện Đồng nhảy đến trước mặt Nặc Kiệt, hướng phía Nặc Kiệt vươn tay: "Sau này chúng ta sẽ là đồng loại ."
"Đi đi đi, ai là đồng loại với ngươi, ta còn chưa có chết đâu." Nặc Kiệt gạt tay Thủ Điện Đồng, cùng nàng duy trì một khoảng cách.
"Ngươi nói tim ngươi vỡ nát mà?" Thủ Điện Đồng không cách nào hiểu, tim vỡ chẳng lẽ còn có thể sống được sao?
Nghe được lời của nàng, Nặc Kiệt nghẹn đen mặt: "Đó là hình dung, khoa trương, ai bảo ngươi nói tiểu điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn , a... Đúng rồi, tiểu điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn , rốt cuộc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn a."
Cái này xong, nếu như tiểu điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bệ hạ nhất định sẽ thật sự giết hắn, xong.
"Cũng không phải là cái gì ngoài ý muốn , tiểu đệ đệ bị nhốt vào đại lao." Thủ Điện Đồng ngồi vào ghế, quơ hai cái chân khô, không rõ vì sao mặt Nặc Kiệt khó nhìn như vậy.
"Cái gì? Nhốt vào đại lao?" Nặc Kiệt mắt trợn tròn, há hốc miệng hô to: "Phản, là tên hỗn trướng nào không có mắt cư nhiên dám đem tiểu điện hạ nhốt vào đại lao, trời ạ, bệ hạ a, nô tài thật xin lỗi ngài, nô tài để cho tiểu tổ tông bị giam vào đại lao, Thủ Điện Đồng. đi, chúng ta đi cứu tiểu điện hạ."
Tên hỗn trướng không có mắt cư niên dám giam tiểu điện hạ, thật là phản, phản, không được, hắn phải đi điều động quân đội phụ cận bao vây toàn bộ nơi này.
Tiểu điện hạ, ngươi cần phải chống đỡ a, chờ nô tài tới cứu ngài.
"Cứu? Không cần a, tiểu đệ đệ nói đến thời khắc mấu chốt chính hắn sẽ ra ngoài, nhưng Nặc Kiệt, thời khắc mấu chốt là cái gì a?" Thủ Điện Đồng ngẩng đầu lâu lên hỏi.
Thời khắc mấu chốt?
Nặc Kiệt hiểu rõ, nhưng mà giải thích cái gì là thời khắc mấu chốt với con quỷ ngu ngốc Thủ Điện Đồng này, không phải mình càng thêm ngu ngốc sao?
Nhắc tới, ho khan mấy tiếng, Nặc Kiệt hỏi tiếp: "Tại sao tiểu điện hạ bị nhốt vào trong lao? Hắn có nói gì không?"
"Đương nhiên là có a, Nặc Kiệt, ngươi thực ngốc, nếu như tiểu đệ đệ không nói cái gì, ta tới tìm ngươi làm gì a." Thủ Điện Đồng lắc lắc: "Khó trách tiểu đệ đệ nói, việc ta làm tương đối có thể tin." Con quỷ dương dương đắc ý chỉ tay, bắt đầu kiêu ngạo lên.
Cũng may Nặc Kiệt là "Người thành thật", loại chuyện này sẽ không so đo với nàng: "Vậy thỉnh người thông minh nói cho tại hạ biết, tại sao tiểu điện hạ bị nhốt vào trong lao?"
"Cái này ta cũng không biết, bất quá tiểu đệ đệ có bảo ta nói lại, ngươi phải ở đây chiếu cố người bị đứt tay kia thật tốt, những chuyện khác không cần ngươi nhúng tay, nhớ kỹ nga, ngươi chỉ cần suốt ngày coi chừng người đứt tay kia là được rồi." Thủ Điện Đồng phòng ngừa việc Nặc Kiệt nghe không rõ, còn cố ý cường điệu một tiếng.
Trong phòng giam, cơm ăn còn tốt hơn sự tưởng tượng của Thiên Nguyệt Triệt rất nhiều, nhưng đối với người luôn kén ăn nghiêm trọng như Thiên Nguyệt Triệt vẫn khó có thể nuốt xuống.
"Tiểu tử, vừa nhìn ngươi là biết thiếu gia nhà có tiền, nơi này cơm rau dưa hẳn là ngươi ăn không quen?" Lão giả kia ngẫu nhiên tám chuyện.
"Đại thúc nói không sai, cơm này rất khó khăn đối với khẩu vị của ta." Thiên Nguyệt Triệt cũng lười cầm đũa, không thèm nhìn những món ăn này.
Mà Đàn cùng Đàn Thành vẫn ăn từng miếng từng miếng, bọn họ khác với chủ tử, lúc nào bọn họ cũng phải giữ vững thể lực để ngừa tình huống bất ngờ có thể bảo vệ chủ tử thật tốt.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Lạc thành
Nam tử thân hình cao lớn bị trói tay chân thành hình chữ đại vào huyền thiết, bất kể là trên tay hay là trên chân cũng tăng thêm một khóa sắt cực nặng.
Nam tử âm thầm dùng nội lực, nhưng không dùng được, trên người căn bản không còn bất kỳ nội lực gì, cho dù bây giờ không phải là huyền thiết mà là cọc gỗ bình thường chỉ sợ hắn cũng không thể đánh gảy.
Trên người nam tử là từng vết từng vết roi da, hơn nữa nơi nơi đều là vết sẹo, kết vảy một đạo lại một đạo.
Bốn phía nam tử đều là nước đen, cho dù cắt nát huyền thiết chỉ sợ cũng khó có thể chạy trốn.
Phanh...
Cửa bị đẩy ra, tiếng vang nặng nề quanh quẩn trong phong kín, cẩm y nam tử đi vào mang theo vẻ mặt cười nhạo nhìn nam nhân chật vật không chịu nổi.
"Thế nào, ngươi vẫn còn kiêu ngạo muốn dùng võ công để thoát ra sao?" Nét mặt nam tử cực kỳ khinh thường: "Đó là đương nhiên, bốn phía nơi này là kim hệ ma pháp tương khắc với mộc hệ ma pháp, đã lĩnh giáo sự lợi hại của ngươi, ngươi cho rằng ta không có sự chuẩn bị sao?"
"Súc sinh." Liệt La Đặc tức giận nhìn nam tử: "Ngươi heo chó cũng không bằng."
"Súc sinh? Ha ha... ." Nam tử phá lên cười: " Ngươi đi ra ngoài mấy năm, ngay cả công lực mắng chửi người cũng tăng tiến sao? Không phải ngươi rất thích mắng sao? Sao a, mắng cho ta nghe nữa a, ha ha... ."
Hai tay bị trói chặt tạo thành nắm đấm, mặt lộ ra biểu hiện muốn giết người, hận không thể đem người trước mắt thiên đao vạn quả.
"Không phản đối, ngươi thật là một tiện nhân, ngay cả bản lãnh mắng chửi người cũng không có, thế nào, sợ lão đầu trách ngươi, yên tâm, bây giờ lão đầu không có bản lãnh tới trách ngươi , lão đầu... ." Nam tử dừng lại một chút, nhìn tia sáng hiện lên trong mắt Liệt La Đặc, nam tử càng thêm đắc ý lên: "Ta mạn phép không nói cho ngươi, ngươi đoán xem lão đầu đã chết, hay còn sống."
"Hồi Giác Khinh Liệt, hắn là gia gia của ngươi, là ông nội ngươi." Lồng ngực Liệt La Đặc phập phồng, do đó động vết thương, khiến sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch.
"Ngươi câm miệng, gia gia, hắn xứng sao? Hắn xứng làm gia gia ta sao? Rõ ràng ta mới là trưởng tôn của Hồi Giác thế gia, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì hắn đem Hồi Giác thế gia giao cho ngươi, dựa vào cái gì hắn đem bí kíp của Hồi Giác gia nói cho ngươi biết, cũng không nói cho ta biết." Nam tử điên cuồng quát to.
"Bởi vì gia gia nói ngươi không thích hợp làm đầu bếp, làm món ăn phải chú trọng tâm trạng, trong quá trình làm phải tâm vô tạp niệm, mà tà niệm của ngươi quá nhiều, không thể nào phát huy hết độ tinh thuần của món ăn, nhị đệ, cho dù ngươi thanh tĩnh, đem bí kíp gia truyền truyền thụ cho ngươi, ngươi cũng không cách nào lĩnh hội." Liệt La Đặc đau lòng nói, không biết từ bao giờ khoảng cách giữa huynh đệ bọn họ đã trở nên xa như vậy, tiểu nam hài từng đi theo phía sau gọi hắn là ca ca cũng đã thay đổi.
"Ngươi thúi lắm, tà niệm, ha ha... Tà niệm trong lòng ta quá nhiều, lấy cớ, toàn bộ đều là lấy cớ, nói gì mà làm thức ăn ngon phải tâm vô tạp niệm, muốn độc chiếm danh xưng thực thần, mười năm trước tranh tài thực thần ta đã bại bởi ngươi, tại sao ngươi còn trở lại, tại sao? Ngươi là dã chủng, tại sao mọi người lại hướng về ngươi, ngươi là dã chủng a, ngươi không là cái gì, ngươi dựa vào cái gì mà được truyền thụ bí kíp... Mười năm , ta đợi mười năm , tại sao ngươi còn trở lại, tại sao?" Hồi Giác Khinh Liệt ngập đầy cừu hận nhìn Liệt La Đặc: "Ngươi biết không? Mười năm, ta đợi mười năm a, tại sao còn phải sống dưới bóng ma của ngươi."
Liệt La Đặc nhìn Hồi Giác Khinh Liệt, không thể tin được trong lòng của hắn lại mang theo loại ý nghĩ như vậy, lòng tràn đầy thất vọng không biết biểu đạt tâm trạng lúc này thế nào: "Ngươi thay đổi, trước kia ngươi không phải như thế, trước kia ngươi tâm địa thiện lương, sẽ không vì mục đích mà không từ thủ đoạn."
"Không, ngươi sai rồi, ta vẫn luôn như vậy, là ngươi quá ngu ngốc mới nghĩ ta thực sự tốt với ngươi, mười năm trước, mười năm trước ta đã muốn ngươi chết, nhưng ta nhịn xuống, ngươi nói ngươi phải rời khỏi Hồi Giác thế gia, cho nên ta mới từ bỏ ý định giết ngươi, nhưng không ngờ qua mười năm, ngươi cư nhiên lại trở về, ha ha... Lại trở về." Từ lúc vừa mới bắt đầu y cố ý đến gần Liệt La Đặc, cố ý đối tốt với hắn, cố ý bị hắn chê cười.
"Chỉ vì bí kíp thực thần, mà ngươi hận ta, hận ta không chết đi... ." Đã từng là huynh đệ tốt như vậy, đã từng cùng nhau lớn lên, cùng nhau chung lý tưởng phấn đấu, nguyên lai đều là giấc mộng, vĩnh viễn không thành thực hiện, thật đáng buồn chính là người mộng cũng chỉ có một mình hắn.
Tự cho là thông minh, lại không thông minh, cho nên mới bị y cười nhạo.
"Cái gì gọi là vì bí kíp thực thần, ngươi biết ta mất bao nhiêu tâm huyết sao? Thứ ngươi chẳng thèm ngó tới, ta phải hao hết thảy, ngươi khinh thường nó là càng thêm châm chọc ta, ngươi khinh thường nó là càng thêm coi thường ta, bất quá, hết thảy cũng không sao cả, cuộc so tài thực thần lần này, ta sẽ thắng, ngươi mở to mắt mà nhìn cho rõ."
"Ngươi sẽ hối hận ." Liệt La Đặc nhắm mắt lại, cuối cùng nhả ra bốn chữ này, tâm đã hoàn toàn nguội lạnh, người đột nhiên cảm giác được sự lãnh lẽo.
"Hối hận? Ha ha... Ngươi còn trông cậy có người tới cứu ngươi sao? Chỗ dựa sau lưng ngươi, lục hoàng tử của Mạn La đế quốc sao? Đừng hy vọng , hắn cũng tự thân khó bảo toàn, sao còn thời gian quan tâm ngươi, bất quá ta phải bội phục ngươi, ngươi cư nhiên có thể cấu kết với lục hoàng tử được sủng ái nhất Mạn La đế quốc, bản lãnh của ngươi cũng không nhỏ a."
"Ngươi... Ngươi làm gì chủ tử?" Nghe được chuyện về Thiên Nguyệt Triệt, hai mắt đang nhắm lại của Liệt La Đặc đột nhiên mở ra, như lợi kiếm sắc bén nhìn hắn.
"Thế nào? Có thể thế nào? Hắn vừa nhìn thấy thư của ngươi thì lập tức chạy tới Lạc thành, chẳng qua là hắn không ngờ người muốn hắn chết lại nhiều như vậy, ta chỉ động não một chút, nói không chừng chủ tử của ngươi đã chết ở trên đường rồi." Hồi Giác Khinh Liệt đắc ý nhìn Liệt La Đặc, có thể thấy mặt Liệt La Đặc biến sắc, đối với hắn mà nói là chuyện khoái trá đến cỡ nào.
Nhưng lúc này hắn đành thất vọng, Liệt La Đặc cũng không lộ ra nét mặt hắn chờ đợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.