Chương trước
Chương sau
Phanh...
Kiếm cách hắc y nam nhân khoảng một cm thì ngừng lại, cũng không phải là Đàn Thành dừng lại, mà là tay phải cầm kiếm của hắc y nam nhân xoay chuyển, kiếm của Đàn Thành bị ngăn cản.
Thân thủ quá nhanh, hoàn toàn không nhìn được động tác hắn xuất kiếm, Đàn Thành kinh ngạc.
Thân thủ hai người cũng rất nhanh, thậm chí người chung quanh cũng không thấy rõ động tác.
"Đàn Thành, thu hồi kiếm." Thanh âm lạnh nhạt trước sau như một, cho dù Thiên Nguyệt Triệt không thấy rõ động tác phía sau, cũng liệu đến bảy phần, hơn nữa từ tiếng hít thở dần dần nặng nề của Đàn Thành cũng hiểu được kết quả.
"Vâng." Kiếm đảo một vòng trên không trung, rơi vào vỏ kiếm.
Đối phương tiếp tục hướng phía mục tiêu của mình đi tới, ai cũng chưa từng nhìn lẫn nhau một cái, chuyện mới vừa rồi phảng phất chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Nơi ngã tư đường náo nhiệt, đám người đông đúc, nhưng không thay đổi được tâm trạng của mình, Đàn Thành liên tục không thể bình tĩnh, suy nghĩ còn dừng lại ở một khắc kia.
"Lòng của ngươi rối loạn, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy." Thiên Nguyệt Triệt dừng bước, xoay người nhìn Đàn Thành, mặc dù sa mỏng che đi tầm mắt.
"Khiến chủ tử lo lắng." Đàn Thành có chút áy náy nói.
"Hắn rất mạnh?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
"Vâng, rất mạnh, có lẽ công lực còn hơn ta mấy tầng." Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cho tới nay hắn chưa bao giờ nói láo.
"Nga? Sát thủ?" Thiên Nguyệt Triệt hồi tưởng cảm giác toàn thân bài xích của hắc y nam nhân vừa rồi, tựa như sát thủ.
"Không, không phải." Đàn Thành suy tư trong chốc lát, người kia cho hắn cảm giác không giống sát thủ: "Sát thủ sẽ không lỗ mãng như vậy, hơn nữa... ."
"Hơn nữa không cảm giác được hắn có sát ý với chúng ta?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại.
"Vâng, thuộc hạ nghĩ như vậy." Đàn Thành cũng từng là người sống trong bóng tối, mặc dù không phải là sát thủ, nhưng ảnh vệ và sát thủ trên một phương diện nào đó rất giống nhau.
"Có lẽ hắn chỉ là không có sát ý với chúng ta, nhưng cũng không chứng minh hắn không phải là sát thủ."
"Không, nói ra có lẽ chủ tử không tin, nhưng có một loại cảm giác, có thể xưng là khí, sát thủ cường thịnh cũng che dấu không được, mà người kia, vừa rồi thuộc hạ không cảm giác được khí này, thuộc hạ chỉ có thể nói hắn không phải là sát thủ, nhưng là... ." Đàn Thành dừng lại một chút.
Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp: "Không phải là sát thủ nhưng cũng không chứng tỏ hắn không giết người, đúng không?"
"Ý của thuộc hạ chính là vậy." Đàn Thành gật đầu.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không tiếp tục đề tài này, nhìn bốn phía người qua lại tấp nập, cảm giác hô hấp có chút bị đè nén: "Tối nay ở đây có chuyện gì?" Nơi này quá náo nhiệt.
"Tiểu thiếu gia, chúng ta tới vừa đúng lúc tổ chức hội hoa đăng mỗi năm một lần ở Phỉ Bỉ Na thành, cho nên nơi này mới náo nhiệt như thế ." Nặc Kiệt rốt cục từ trong đám người chui ra, một bên thở hổn hển, một bên chỉnh chỉnh mái tóc giả của mình.
"Nga?" Thanh âm nghi ngờ tựa hồ có chút hứng thú.
Nghe được Thiên Nguyệt Triệt nghi vấn, Nặc Kiệt dùng hai tay gẩy gẩy tóc giả, bộ mặt kiêu ngạo: "Nghe nói Phỉ Bỉ Na thành được gọi là Phỉ Bỉ Na bởi vì một truyền thuyết lâu đời."
"Truyền thuyết?" Tựa hồ mỗi tên thành đều có một truyền thuyết, đây chính là đặc điểm của thời cổ đại.

"Vâng, tiểu thiếu gia, nghe nói trước kia có một nữ hài phi thường xinh đẹp gọi là Phỉ Bỉ Na, nàng đi tới thành này, quen biết với một nam tử trong hội hoa đăng, Phỉ Bỉ Na xuất thân quý tộc, mà nam tử kia chỉ là một người dân tầm thường, cho nên chuyện bọn họ mến nhau hiển nhiên bị Phỉ Bỉ Na gia tộc cự tuyệt.
Bất kể gia tộc ngăn cản thế nào, Phỉ Bỉ Na cũng quyết tâm cùng nam tử chung một chỗ, thậm chí theo nam tử bỏ trốn, hai người ẩn dấu, cho đến hai mươi năm sau, thành này xảy ra quá nhiều ôn dịch, con dân nơi này sống trong nước sôi lửa bỏng... ."
"Lần ôn dịch đó là do người trong Phỉ Bỉ Na gia tộc gây nên?" Thiên Nguyệt Triệt cười hỏi, hóa ra là một chuyện xưa nho nhỏ, chuyện dân gian bình thường nhất.
"Tiểu thiếu gia, ngài thật thông minh." Nặc Kiệt hai mắt bội phục nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nhưng loại bội phục này cũng không khiến Thiên Nguyệt Triệt thỏa mãn tự ái, bởi vì nói thật ra, đây là điều người bình thường cũng nghĩ ra được.
"Nhưng chuyện không đơn giản như vậy." Nói tới đây Nặc Kiệt nghiêm túc.
"Nga? Nói như thế nào?" Cảm giác Nặc Kiệt biến hóa, Thiên Nguyệt Triệt, Đàn, Đàn Thành, ba người cũng tỉ mỉ nghe.
"Dù sao theo phép tắc đại lục này, ôn dịch trừ khi là thiên tai, nếu là người làm, ắt bị trừng phạt, cho nên nếu là quý tộc bình thường tất nhiên không dám phát tán ôn dịch này."
"Phép tắc đại lục? Tại sao ta chưa từng nghe nói?" Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được nhìn Đàn cùng Đàn Thành, thấy bọn họ cũng gật đầu, mới xác nhận điều Nặc Kiệt nói là thật.
"Đó là bởi vì tiểu thiếu gia ngài chưa bao giờ đến thư viện a, bởi chủ tử luôn giữ ngài bên cạnh, những thứ bình thường này hiển nhiên ngài cũng không biết." Nặc Kiệt thở dài.
"Ân?" Thiên Nguyệt Triệt híp hai mắt lại, hắn có cảm giác Nặc tổng quản vĩ đại đang đùa giỡn hắn.
"Ách?" Nặc Kiệt thế mới biết mình đã nói quá phận, vội vàng giải thích: "Tiểu thiếu gia, phép tắc đại lục là luật mà mỗi người trên đại lục này phải tuân theo."
"Bổn điện hạ biết, tiếp tục chủ đề Phỉ Bỉ Na."
"Vâng, tiểu thiếu gia." Nặc Kiệt tiếp tục nói: "Bởi vì Phỉ Bỉ Na gia tộc là Thần tộc."
Bởi vì Phỉ Bỉ Na gia tộc là Thần tộc, nghe được câu này, tay Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nắm chặt một chút.
Tại sao nghe những lời này hắn lại khẩn trương như vậy? Giống như đột nhiên xuất hiện đáp án lại không tìm ra manh mối, Thần tộc, lại là Thần tộc, lẽ nào tất cả mọi thứ đều có quan hệ với nhau sao?
"Chủ tử." Đàn đứng rất gần Thiên Nguyệt Triệt, cảm nhận được biến hóa của hắn, lo lắng mở miệng.
Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay ý bảo Nặc Kiệt tiếp tục, mà Nặc Kiệt cũng không chú ý tới tình huống của Thiên Nguyệt Triệt.
"Bởi vì Thần tộc không phải người của đại lục này, cho nên hành vi của bọn họ không phụ thuộc vào phép tắc của đại lục, Phỉ Bỉ Na gia tộc dùng ôn dịch trừng phạt toàn bộ thành trấn, muốn tìm ra nơi ẩn nấp của Phỉ Bỉ Na, Phỉ Bỉ Na có tấm lòng thiện lương hiển nhiên sẽ không ngồi nhìn những con dân của thành trấn này chịu khổ, cho nên nàng mang theo nam tử xuất hiện.
Sau khi xuất hiện, Phỉ Bỉ Na gia tộc muốn Phỉ Bỉ Na rời xa nam tử, mới đáp ứng giải cứu loài người, nhưng Phỉ Bỉ Na quyết tâm, nàng vừa đối kháng với gia tộc, một bên cứu những người bị nhiễm ôn dịch, rốt cục thân thể không chịu nổi mà ngã xuống.
Nghe nói sau đó Phỉ Bỉ Na thiêu đốt linh hồn của mình, để khí tức của mình phân tán toàn bộ thành giải cứu những người này, Phỉ Bỉ Na đã chết, nam tử không chịu được sinh ly tử biệt nên cũng chết theo.
Ngẫm lại Phỉ Bỉ Na này cũng thật khờ, nếu như nàng đáp ứng gia tộc, không phải sẽ không có chuyện gì sao? Đến lúc đó cũng có thể trốn ra được.
Ai... ." Nặc tổng quản vĩ đại than thở.
"Không, nàng không ngốc." Đàn kháng nghị: "Chỉ có nữ nhân mới hiểu rõ tâm tính của nữ nhân, nếu như ta là Phỉ Bỉ Na, ta cũng thà rằng cùng ái nhân của mình chết đi, không nguyện ý chia lìa, hơn nữa nếu Phỉ Bỉ Na trở lại gia tộc của mình, cũng không thể bảo đảm người nơi này có thể bình an, thống khổ như vậy còn không bằng dứt khoát một chút."
Đàn nói phi thường tức giận, nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết lời của nàng rất có đạo lý, nếu như đổi lại là mình, cũng thà rằng cùng phụ hoàng chết một chỗ, tuyệt đối không chấp nhận rời xa.
Loại tâm tình này hắn hiểu được.
Người nơi này vì tưởng niệm Phỉ Bỉ Na, nên đặt tên thành như vậy.
Phỉ Bỉ Na, Thần tộc, hết thảy có thể là một bước ngoặt hay không, mẫu thân, là cuộc sống mấy năm nay quá tốt, phụ hoàng bảo vệ quá cẩn thận, cho nên mới quên mẫu thân, quên mẫu thân cũng là người Thần tộc sao?
Mẫu thân, lúc ta sống còn có thể gặp lại được ngươi không, thời đại này còn có sự tồn tại của ngươi hay không, nếu là có, ngươi còn nhớ ta sao?
Không, bất kể có hay không, ta cũng phải dò xét đến tận cùng.
Thần tộc sao?
Thiên Nguyệt Triệt hé miệng cười nhạt, hắn tựa hồ bắt đầu có chút mong đợi.
"Nặc Kiệt cũng biết Thần tộc sống ở nơi nào sao?" Vô tình tán gẫu, chẳng qua là trong lòng cẩn thận tính toán.
"Cái này... ." Nặc Kiệt có chút xấu hổ cúi đầu: "Cái này nô tài cũng không biết, nghiêm túcc mà nói người trên đại lục này đều chưa từng thấy Thần tộc và Ma tộc, đó là chủng tộc thời đại thượng cổ, còn có Tinh Linh tộc, Ám Dạ chi tử đều là chủng tộc thời đại thượng cổ, chỉ là Tinh Linh tộc sinh sống gần đại lục nhất, cũng thường xuyên xuất hiện trong nhân loại, cho nên mọi người đều biết, mà những chủng tộc khác không ai biết được.
Bất quá rất nhiều truyền thuyết, nghe nói Thần tộc sống ở Quang Minh thần giới, mà Ma tộc sống ở Huyền Minh Ma giới, về phần Ám Dạ chi tử... ." Thanh âm Nặc Kiệt đã không còn.
Thiên Nguyệt Triệt biết Nặc Kiệt biết thân phận phụ hoàng, cho nên không tiện tiết lộ.
Quang Minh thần giới, Huyền Minh Ma giới, tại sao tim của hắn có một cỗ cảm giác vô cùng quen thuộc, có chút khẩn trương, có chút cấp bách, cảm giác như vậy, cho dù là lúc nghe được hắn là Tinh Linh hoàng chuyển thế cũng chưa bao giờ có.
Là dạng cảm giác gì, Thiên Nguyệt Triệt ôm ngực, có thể mãnh liệt cảm ứng được trái tim mình nhảy lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.