Chương trước
Chương sau
Thanh âm mang theo ba phần trầm thấp bảy phần mê người liên tục quanh quẩn bên tai Thiên Nguyệt Triệt, biết rằng nếu như đưa tay ra nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng kìm lòng không được.
Tay phải từ trong nước vươn ra, nước trong dục trì theo tay mà nhỏ giọt.
Tí tách tí tách...
Thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Tầm mắt hai người giao triền tại không trung, chỉ nghe tiếng hít thở của lẫn nhau.
Thiên Nguyệt Thần tiếp được tay Thiên Nguyệt Triệt đưa qua, bàn tay còn mang theo hơi nước phi thường ấm áp, da tuyết trắng thủy nộn lộ ra quang mang, trong suốt mà sáng bóng.
Lý y hắc sắc vẫn còn trên người Thiên Nguyệt Thần, chân bước vào trong nước cũng không thấy hắn cởi xuống, vải vóc ướt át dính vào thân, lại càng mang theo dụ dỗ.
"Phụ... Phụ hoàng, ướt." Thiên Nguyệt Triệt khẩn trương mở miệng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hắn không biết tại sao mình lại khẩn trương, cũng không biết tại sao hôm nay Thiên Nguyệt Thần có thể gợi cảm như vậy, tầm mắt thế nào cũng dời không ra.
Dường như muốn đem bóng dáng khắc sâu trong linh hồn.
Cảm giác lửa nóng dọc theo lòng bàn chân không ngừng tăng lên, cuối cùng tập trung ở quanh bụng, tâm chấn động mạnh một cái, hắn biết là cảm giác gì, tuy chưa từng trải qua, nhưng là người học y, hắn hiểu rất rõ nhân thể con người, hiển nhiên rõ ràng đây là phản ứng sinh lý.
Cảm giác lửa nóng không hề biến mất, thậm chí càng ngày càng tập trung, hai chân tựa hồ có chút chết lặng, cái loại đau đớn nho nhỏ nói không ra lời từ hạ thần truyền lên, chui vào trong lòng, khiến hắn nghĩ càng nhiều.
Mà nam nhân trước mắt càng ngày càng tới gần, cho đến khi hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc.
"Ướt, thì cởi ra, Triệt nhi đang lo lắng cái gì?" Thanh âm mang theo tiếu ý nhè nhẹ từ miệng Thiên Nguyệt Thần nhả ra, Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu lên, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần luôn chứa đầy tình ý như vậy.
Hơi thở nóng rực của đối phương mang theo hương vị đặc biệt, bay vào cái mũi của Thiên Nguyệt Triệt, liền khiến lòng hắn bắt đầu tán loạn cả lên.
Rõ ràng lòng bàn chân còn ngâm trong nước ấm, nhưng tại sao cảm giác khóe miệng lại khô khốc như vậy.
Đầu lưỡi không tự chủ vươnra, liếm liếm bờ môi, lại không biết động tác này này của mình hấp dẫn Thiên Nguyệt Thần cỡ nào: "Triệt nhi nóng sao? Hay là quá khô?"
Ánh mắt tà mị phảng phất có đủ loại lực hấp dẫn, khiến Thiên Nguyệt Triệt bị cuốn vào mà không cách nào thoát khỏi.
"Môi khô." Nhả ra lời nói phi thường thành thật, ngay cả khí lực nói dối tựa hồ cũng không có.
"Thật sao?" Thiên Nguyệt Thần câu khởi khóe miệng, khiêu mi, thanh âm cố ý dụ dỗ Thiên Nguyệt Triệt: "Ta nói cho Triệt nhi biết phương pháp để môi không khô ráo, được không?"
Không tốt, tuy nhiên không cự tuyệt được, cũng không nguyện ý cự tuyệt, tâm nhảy lên, không tự chủ gật đầu một cái.
Hơi thở ôn hòa bao phủ toàn thân, Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng gần.
Đầu lưỡi ướt át tiến vào khoang miệng, mang theo dồn dập cùng bá đạo, hết thảy đều quên phản ứng, chỉ theo cảm giác của mình, tay vòng qua cổ Thiên Nguyệt Thần, đầu lưỡi đi theo hắn vũ động, mãnh liệt giao triền.
Tờ bạc từ khóe miệng chảy ra, theo cằm chảy đến lồng ngực, ẩm ướt, nhưng có chút dâm mỹ.
Hai chân cảm giác càng ngày càng không có khí lực, không khí chung quanh cũng bắt đầu mỏng hơn, là vật gì, nóng bỏng như vậy chạm vào bụng của mình, có chút cứng rắn, nhưng cảm giác phi thường nhiệt tình.
Chờ một chút, cứng rắn, nóng bỏng?
Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên mở mắt, thở hổn hển đem Thiên Nguyệt Thần đẩy ra một chút, tầm mắt không tự chủ được nhìn xuống nơi vừa chạm vào bụng hắn.
Cứ việc Thiên Nguyệt Thần còn mặc lý ý, nhưng đã bị nước ấm thấm ướt, dán chặt lấy thân thể Thiên Nguyệt Thần, vật giữa hạ thân càng thêm rõ ràng.
Là vật gì ẩm ướt ở giữa hai chân của mình chảy xuống, cúi đầu, ngây người. Chất lỏng trắng đục mang theo mùi vị, ở phân thân của mình còn lưu lại.
Di... Bệnh di tinh ?
Đây là phản ứng đầu tiên của Thiên Nguyệt Triệt, mặt đỏ lên, cảm giác còn rát.
Thật xấu hổ lại có chút khó xử ngẩng đầu, thấy mục mâu vốn hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần đã biến thành băng lam, hài hước nhìn hắn, tầm mắt còn liếc về phía hạ thân hắn.
Thiên Nguyệt Triệt vô thức khép hai chân lại, nhưng đã bị nhìn sạch sẽ.
"Triệt nhi, đang dụ dỗ ta sao?" Thanh âm khàn khàn cơ hồ đã bị dục vọng thay thế, mục mâu băng lam có chút huyết hồng quang mang.
Không tốt.
Lý trí Thiên Nguyệt Triệt nhất thời quay về, một khi ánh mắt phụ hoàng biến thành đỏ như máu, đến lúc đó người đáng thương là hắn.
Quỷ hút máu có ham muốn dục vọng vượt qua loài người, chỉ nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác toàn thân lạnh buốt, tay vươn vào trong nước ấm tùy tiện chà chà người vài cái: "Phụ hoàng từ từ tắm, nhi tử lên trước."
Lúc này chạy trối chết mới quan trọng.
Song chân mới đi ra một bước, nước ấm phía sau giống như có linh tính, quấn lấy chân của hắn.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt lên giọng, hắn đương nhiên biết nam nhân này đang làm trò quỷ.
"Ân?" Thiên Nguyệt Thần giật y phục trên người xuống, khiêu mi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, lồng ngực rắn chắc mặc dù trắng, nhưng không trong suốt mảnh mai như Thiên Nguyệt Triệt, thân thể thon dài vô cùng liêu nhân, chân thẳng tắp đứng ở trong nước, nam nhân này nhất thiết phải hoàn mỹ như vậy sao?
Sau đó, tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt dời đến giữa hai chân nam nhân.
Cái này...
Cẩn cẩn dực dực nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lại nhìn giữa hai chân của mình, cái này lớn nhỏ cũng xê xích quá nhiều đi, mặc dù hắn mới mười ba tuổi, nhưng có cần thiết phải khi dễ hắn như vậy không?
Cái giữa hai chân nam nhân to lớn đỏ sậm, mặc dù dữ tợn, nhưng nhìn phi thường tốt, phân thân cứng rắn ngẩng cao, thập phần hữu lực.
Dưới ánh nhìn soi mói của Thiên Nguyệt Triệt, tựa hồ lại lớn lên.
"Triệt nhi, đây là đang thưởng thức hay đang hâm mộ?" Lúc này Thiên Nguyệt Thần tà mị như như ma quỷ, mặc dù vẫn cao quý, ưu nhã, nhưng không nhu tình như bình thường, ngược lại có quá nhiều ngả ngớn.
"Phụ... Phụ hoàng, Triệt nhi sợ lây phong hàn, trước... Lên trước." Nếu tiếp tục như vậy, Thiên Nguyệt Triệt sợ tim sẽ từ trong thân thể nhảy ra.
"Nga? Triệt nhi cảm thấy nước quá lạnh sao? Vậy có gì khó." Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần câu khởi nụ cười, một tay đưa vào trong nước, nhẹ nhàng động, thoáng cái nước lại nóng lên: "Như vậy Triệt nhi còn cảm thấy lạnh không? Nếu như không đủ, ta nguyện ý sưởi ấm cho Triệt nhi."
Người đã đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, hai tay không an phận đáp lên vai Thiên Nguyệt Triệt, vuốt ve xương quai xanh của hắn.
"Da Triệt nhi thật mềm mại." Rõ ràng lmang theo thanh âm ca ngợi, rõ ràng mình có thể chạy trốn, nhưng tại sao không cách nào thoát khỏi.
Tay Thiên Nguyệt Thần xẹt qua xương quai xanh của Thiên Nguyệt Triệt, đi tới lồng ngực của hắn: "Triệt nhi, nơi này tựa hồ cũng đặc biệt nhạy cảm, chỉ nhẹ nhàng chạm vào như vậy đã cương lên."
Không phải chạm, ngươi rõ ràng nắm, Thiên Nguyệt Triệt rất muốn lớn tiếng phản kháng, nhưng loại cảm giác này quá tốt, hắn không muốn phản kháng.
"Rất thoải mái, phải không?" Cười nhẹ, thanh âm thập phần trầm ổn, tay lúc nhẹ lúc nặng ma sát hai điểm hồng anh của Thiên Nguyệt Triệt.
"Ân... Phụ... Phụ hoàng... ." Khoái cảm không cách nào đè nén, run rẩy rên rỉ ra tiếng.
Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt khiến Thiên Nguyệt Thần chấn động, tay đột nhiên rời khỏi thân thể Thiên Nguyệt Triệt: "Đi khỏi nơi này."
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ không giải thích được nhìn Thiên Nguyệt Thần.
"Nếu như tiếp tục nữa, ngày mai, khẳng định Triệt nhi không thể xuống giường, không phải ngươi còn muốn đi Lạc thành sao?" Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống trong nước ấm, dứt khoát nhắm mắt lại, tay nắm chặt phân thân của mình.
"Nhưng là... ?" Thiên Nguyệt Triệt còn muốn nói thêm gì nữa.
"Triệt nhi, chẳng lẽ muốn tiếp tục, ta rất thích ý." Thiên Nguyệt Thần mở mắt tùy ý nhìn hắn, song động tác trong tay chưa từng dừng lại.
"Không... Không... ." Không dám nhìn động tác cực kỳ tà mị của nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt hoả tốc rời khỏi dục trì, sau đó cầm lấy chăn lông một bên đưa lưng về phía Thiên Nguyệt Thần, lau thân thể của mình.
Lại không biết đưa lưng về phía Thiên Nguyệt Thần, khiến cho dục vọng của hắn càng thêm thâm trầm.
Thiên Nguyệt Thần chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt, tầm mắt từ trên lưng hắn dời xuống, cho đến khi cái kia cong lên, thậm chí bắt đầu tưởng tượng phân thân của mình được cửa huyệt kia vây lấy, loại cảm giác ấm áp vây quanh mình.
Ân...
Từng tiếng gầm trong miệng của hắn truyền ra, truyền vào tai Thiên Nguyệt Triệt, lực hấp dẫn trí mạng.
Cước bộ rất muốn xoay chuyển, nhìn bộ dáng nam nhân lúc này, nhưng lý trí ngăn trở động tác của mình.
Sau tấm bình phong, tơ lụa đỏ thẫm vây lấy Thủ Điện Đồng toàn thân chỉ có xương, bên dưới đi hài được thiết kế đặc biệt, trên đầu là sa bố hồng sắc, chỉ lộ ra mặt trước của đầu lâu.
Bành bạch...
Tay tuyết trắng nhỏ bé vỗ vỗ vai Thủ Điện Đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn của băng tằm ửng đỏ, bất đắc dĩ lôi Thủ Điện Đồng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.