Chương trước
Chương sau
Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt khiến hồng y nữ quỷ có chút khiếp đảm, nghĩ tới nơi phồn hoa bên ngoài, lại muốn giữ tính mạng của mình, tục ngữ nói tính mạng quan trọng hơn.
Cắn chặt răng, hồng y nữ quỷ bất đắc dĩ gật đầu, nhưng thật ra trong lòng đã khóc gần chết.
“Tiểu đệ đệ, nhất định ngươi phải giúp ta tìm một thân thể tốt nga, nhất định nha.” Cuối cùng vẫn không quên cường điệu.
Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười gật đầu, nụ cười cũng mười phần hồ ly kia không để hồng y nữ quỷ thấy rõ chân tướng: “Vậy ngươi nhập vào đi, nếu như ngươi cảm thấy thẹn thùng, ta có thể sai người may giúp ngươi mấy bộ y phục.”
Y phục?
Hai mắt hồng y nữ quỷ sáng lên, gật đầu, không nói hai lời nhập vào bạch cốt, sau đó không đợi bạch cốt động, Thiên Nguyệt Triệt đem Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch dán lên trán bạch cốt.
Sau khi Kiệt Tắc Nhĩ thuần bạch gắn lên trên trán bạch cốt, nhìn qua hài hòa cỡ nào a.
Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật đầu.
“Chủ tử, tại sao đem Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch quý giá như vậy gắn ở phía trên?” Đàn không hiểu, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt chỉ vừa nói cho bọn hắn biết về Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.
“Ha ha ha… .” Thiên Nguyệt Triệt chống nạnh lớn tiếng cười, một bộ nét mặt tiểu nhân đắc ý: “Chờ trời tối, các ngươi sẽ biết được .”
Đây chính là vũ khí bí mật của hắn.
“Tiểu đệ đệ.” Lúc Thiên Nguyệt Triệt dương dương tự đắc, bạch cốt phát ra thanh âm thanh thúy, ngay sau đó dưới cái nhìn soi mói của bốn đôi mắt, bạch cốt đứng lên, còn bất chợt truyền ra tiếng vang “Khanh khách”.
Nhóm người Đàn nghe thấy, lông tơ cũng dựng đứng.
Hồng y nữ quỷ vung nửa người trên, sau đó nhìn trên mặt đất: “Tiểu đệ đệ, không có hài sao? Còn y phục mỹ mỹ đâu? Lõa lồ như vậy, ta sẽ thẹn thùng .”
Đáng tiếc là không ai nhìn thấy, mà bạch cốt cũng không đổi sắc, nếu không trên bạch cốt đã tăng thêm vài nét đỏ ửng.
Thiên Nguyệt Triệt phẩy tay một cái: “Đàn, đi chuẩn bị y phục và hài cho nàng.” Nói đến một nửa Thiên Nguyệt Triệt lại không nhịn được nở nụ cười.
“Chuyện gì khiến Triệt nhi cao hứng như thế?” Thanh âm quen thuộc từ lối đi xuống đất truyền đến, Thiên Nguyệt Thần đang đứng trên bậc thang.
Đàn Thành cùng Liệt La Đặc rối rít hành lễ, sau đó cung kính rời đi.
“Phụ hoàng, sao lại tới đây?” Phòng thí nghiệm dưới đất được gắn rất nhiều dạ minh châu, phát ra quang mang sáng ngời, giống như ban ngày, mà tia sáng chiếu trên khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt, lộ ra vẻ đặc biệt phấn chấn.
“Nếu ta không tới, thì không cách nào nghe được tiếng cười tà ác như vậy của ngươi, lại là chủ ý chọc ghẹo ai ?” Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, quan sát nơi mới được tạo này, phàm là đồ vật có trong tẩm cung của hắn, thì nơi này cũng không thiếu, trừ ôn tuyền, nơi này nghiễm nhiên là tiểu thiên đường.
“Phụ hoàng, ngươi nhìn, vật này chính là hứng thú mới của ta.” Thiên Nguyệt Triệt chỉ ngón tay vào bạch cốt, vẻ mặt kiêu ngạo.
Thiên Nguyệt Thần nheo mắt phượng, đánh giá bạch cốt hồi lâu, khiến hồng y nữ quỷ trong bạch cốt có chút sợ, Thiên Nguyệt Thần mới thu hồi tầm mắt.
“Triệt nhi cũng nuôi quỷ.” Phi thường khẳng định, Thiên Nguyệt Thần nói trực tiếp: “Quỷ ngu ngốc.”
“Phụ hoàng thật là lợi hại, cái này cũng nhìn ra được.” Thiên Nguyệt Triệt nét mặt hưng phấn nhìn Thiên Nguyệt Thần.
“Tiểu đông tây cũng học cách bằng mặt không bằng lòng sao, vật này âm khí quá nặng, cho dù dùng quang hệ thay nàng che đậy không ít, nhưng bản thân bạch cốt là thuần âm, hôm nào để nàng phơi nắng nhiều một chút, còn có, cũng là điều quan trọng nhất, không để nàng rời khỏi Mạn La các, nếu không hoàng cung này gà bay chó sủa.” Nhéo cái mũi nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù Thiên Nguyệt Thần cảnh cáo, nhưng trong mắt không hề che dấu sự sủng nịch.
“Phụ hoàng, nàng không phải là đồ vật, nhi thần cũng không quản được chân của nàng, vạn nhất nàng muốn đi, nhi thần cũng không có cách nào a.” Thiên Nguyệt Triệt giật giật thân thể, bắp chân đưa về phía bên kia, đầu tựa trên đùi Thiên Nguyệt Thần, bộ dạng bảo bảo bướng bỉnh.
“Nàng là vật của ngươi, xảy ra chuyện gì ngươi cần phải chịu trách nhiệm, nếu không ta đánh mông ngươi.” Nhìn tiểu đông tây ngày càng cởi mở, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên có cảm giác vui mừng, giống như cảm giác phụ thân nhìn thấy nhi tử thành công.
Nghe được lời nói ngây thơ như vậy, Thiên Nguyệt Triệt mở to hai mắt nhìn, ngửa đầu đánh giá Thiên Nguyệt Thần một phen, sau đó cười nói: “Phụ hoàng, ngươi nói lời này một điểm đáng tin cũng không có, nếu không ta để cho đánh. “
Thiên Nguyệt Triệt trở mình, cong mông lên, bộ dáng khả ái cực kỳ.
Nhưng hồi lâu cũng không thấy Thiên Nguyệt Thần có phản ứng gì, nghi ngờ ngẩng đầu, lại phát hiện mục mâu thâm thúy của Thiên Nguyệt Thần đang chăm chú nhìn hắn, trong mục mâu hắc sắc là nhu tình quen thuộc, động lòng người như vậy lại khiến người ta cam nguyện thần phục.
Hai người cứ nhìn nhau, cho đến khi vật gì đó nhịn không được nữa, phát ra thanh âm.
Khanh khách tiêu sái đến trước mặt Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, đầu lâu tuyết trắng đầu chen vào giữa hai người, tò mò nhìn.
Phốc xuy…
Không biết là ai trước bật cười.
Thiên Nguyệt Thần nâng mái tóc có chút xốc xếch của Thiên Nguyệt Triệt, một tay giúp hắn vuốt lên, động tác mềm nhẹ tràn đầy thương tiếc, khiến Thiên Nguyệt Triệt hưởng thụ vô cùng.
“Bệ hạ, nhị điện hạ tìm tiểu điện hạ.” Thanh âm Nặc Kiệt từ đầu hành lang truyền đến.
Nga? Thiên Nguyệt Thiên Hâm tìm Triệt nhi? Từ lúc nào giữa bọn họ trở nên tốt như vậy? Thiên Nguyệt Thần im lặng, ý hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt cho hắn một ánh mắt lát nữa giải thích, thản nhiên nói: “Để hắn vào.”
Khi Thiên Nguyệt Thiên Hâm đi vào nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần ngồi ở trên giường, lập tức hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Miễn.” Thiên Nguyệt Thần khôi phục lạnh lùng như thường.
Thiên Nguyệt Thiên Hâm đứng lên, lúc nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt thì thấy bạch cốt đứng bên cạnh, thân thể đột nhiên lui về phía sau, cũng không phải cảm thấy sợ xương người chết, mà là bất chợt nhìn thấy vật này, có chút kinh ngạc.
“Đây là sủng vật của ta, gọi Thủ Điện Đồng.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích, vẫn không quên vỗ vỗ bả vai Thủ Điện Đồng.
Thiên Nguyệt Thiên Hâm âm thầm trấn tĩnh: “Lục đệ, đây là bản vẽ chỉnh sửa khi nghe qua ý kiến của ngươi, ngươi nhìn xem có phù hợp với ý tưởng của ngươi hay không.” Thiên Nguyệt Thiên Hâm đem bản vẽ cầm trong tay giao cho Thiên Nguyệt Triệt.
Đây là bản vẽ mặt phẳng thuyền, lúc trước trở lại từ Anh Túc đế quốc, trên đường đi Thiên Nguyệt Triệt có nói qua với Thiên Nguyệt Thiên Hâm, chẳng qua là không ngờ Thiên Nguyệt Thiên Hâm thật sự nghe, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy.
Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy bản vẽ, đi tới bàn, mở ra, cùng Thiên Nguyệt Thiên Hâm nghiên cứu cẩn thận.
Thiên Nguyệt Thiên Hâm thật ra là người trong nóng ngoài lạnh, ngoài lạnh có lẽ là có liên quan tới ngoại công của hắn – Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, là một trong những hài tử của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thiên Hâm cũng giống Thiên Nguyệt Thần nhất, nhưng cặp mắt kia của Thiên Nguyệt Thiên Hâm lại giống Liệt • Hi Tư Đốn Phất Lai, lộ ra quang mang lạnh lùng, cực kỳ giống sói tuyết mùa đông.
Nếu như nói Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai lãnh ngạo là bởi vì thân phận cao quý và bản tính trời sinh, thì Thiên Nguyệt Thiên Hâm không phải như vậy, mà là thói quen dưỡng thành.
Thiên Nguyệt Triệt phát hiện, thiếu niên này không hứng thú với chuyện gì, nhưng đụng đến chuyện thuyền buồm thì đặc biệt thích thú, thậm chí đạt đến trình độ si mê.
Mà Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc với thuyền, cũng có nhiều suy nghĩ khác về thế giới này, khiến Thiên Nguyệt Thiên Hâm hưng phấn giống như tìm được tri âm, đồng thời cũng vô cùng bội phục.
Hắn thế nào cũng không nghĩ ra một hài tử chỉ có năm tuổi, có thể hiểu biết mọi thứ như vậy, hơn nữa theo lời Thiên Nguyệt Triệt, hắn hiểu, hắn rất thích thuyền buồm, ngay cả ngoại công của hắn cũng không cảm thấy tốt, nhưng không ngờ rằng Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên ủng hộ.
Mang theo cảm động, mang theo nhiệt thành, nếu không phải do tính cách, Thiên Nguyệt Thiên Hâm thật muốn tiến lên ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt.
Qua mấy giờ, hai người thương lượng không sai biệt lắm, Thiên Nguyệt Thiên Hâm đứng dậy cáo từ, trong mắt còn nhộn nhạo kích động.
“Đang nghĩ gì vậy?” Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, thân thể tới gần giữa hai chân hắn, mềm nhũn dựa vào.
Thiên Nguyệt Thần thuận tay ôm lấy hắn: ” Triệt nhi của ta luôn khiến người khác vui mừng như vậy.”
Thiên Nguyệt Triệt âm thầm cả kinh, nam nhân này nói chuyện có chút chua, tay nhỏ bé vòng quanh cổ của hắn, an ủi: “Đó là bởi vì có phụ hoàng, cho nên ta mới không sợ hãi, bởi vì đây là quốc gia của phụ hoàng, là nhà của chúng ta.”
Cho nên ta sẽ không để bất luận kẻ nào chạm tay vào nó.
Thiên Nguyệt Thần nhìn quang mang kiên địng trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, nở nụ cười ôn nhu, cũng bởi vì là ngươi, cho nên ta muốn cho ngươi mọi thứ tốt nhất, dù là thiên hạ.
Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt càng chạy càng xa, lưu lại tiếng kêu của Thủ Điện Đồng: “Tiểu đệ đệ, chờ ta một chút, tiểu đệ đệ… .”
A…
Hoàng cung hậu viện nghe tiếng kêu mà sợ hãi, tình cảnh rối ren thật tức cười.
Mọi người theo sát phía sau hoàng đế bởi vì hài cốt biết nói chuyện mà bị hù dọa thành một đoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.