Chương trước
Chương sau
Một thanh âm ầm ầm vang lên, ở trong ngự thư phòng Thiên Nguyệt Thần chấn động, đây là chuyện gì? Hắn mới trở về ngày thứ hai, chẳng lẽ hoàng cung phát sinh động đất sao.
Lấy lại bình tĩnh, đè nén tâm sự, tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng chữ chưa kịp viết ra, lại là “ầm ầm”.
“Ba “, Thiên Nguyệt Thần đặt bút trên thứ trác: “Có chuyện gì? Đi xem một chút.”
Cau mày hướng phía Nặc Kiệt phân phó.
Qua mấy phút đồng hồ, Nặc Kiệt vội vàng chạy trở lại, cái trán trơn bóng đã lấm tấm mồ hôi: “Bệ… Bệ hạ… Là Mạn La các, Mạn La các đang tu sửa.”
Hai chữ tu sửa là Nặc Kiệt đã nói rất khách khí, từ thần sắc bối rối của hắn, Thiên Nguyệt Thần đã hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Là Triệt nhi?” Dõi mắt toàn bộ hoàng cung ai dám vô lễ như thế, Thiên Nguyệt Thần không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Bệ hạ anh minh.” Nặc Kiệt nói.
Tiểu đông tây mới trở lại hoàng cung thì không an tĩnh được, Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ lắc đầu: “Đi, chúng ta cũng đi xem.” Để cho hắn tiếp tục như vậy, toàn bộ hoàng cung sẽ bị náo ngất trời.
Dọc theo đường Thiên Nguyệt Thần đi tới, đã tụ tập không ít người, nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần, mọi người rối rít hành lễ.
“Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần rảo bước đi vào Mạn La các, liền gặp nhi tử bảo bối của hắn đang ở trong đại sảnh vung tay múa chân, toàn bộ đồ trong phòng đều bị chuyển ra ngoài: “Làm cái gì vậy?”
Đang êm đẹp, không phải là dọn nhà chứ?
“Phụ hoàng.” Thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần đi tới, Thiên Nguyệt Triệt mừng rỡ tiến lên, trên trán có chút mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào: “Phụ hoàng tới làm gì? Chuyện đã xử lý tốt sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạo rực vui mừng của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần cúi người xuống, lấy khăn gấm tỉ mỉ lau mồ hôi cho hắn: “Chuyện tích lũy hai tháng nay đâu thể xử lý nhanh như vậy, là ngươi làm mọi nơi đầy tro bụi, còn đem những vật này chuyển ra, đang định làm gì?”
“Sửa chữa a, ta định làm phòng thí nghiệm dưới mặt đất, nghiên cứu những đồ vật ta mang về, hơn nữa ta thấy nơi này không vừa mắt.” Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, lại vội vàng đi chỉ huy.
“Triệt nhi.” Vươn tay, kéo Thiên Nguyệt Triệt trở lại: “Sao vậy?” Nhìn khuôn mặt tiểu đông tây có chút tức tối, không biết là không hài lòng chuyện gì, nhìn khắp bốn phía, nhất thời sáng tỏ: “Vẫn còn sinh khí vì chuyện kia sao?”
Chuyện kia là chỉ lúc ấy Thiên Nguyệt Thần ở chỗ này tìm nữ nhân.
“Không có, chuyện nhỏ nhặt này sao bổn điện hạ lại để ở trong lòng.” Thiên Nguyệt Triệt ưỡn ngực, nhưng thật ra hắn rất để ý chuyện này: “A… Phụ hoàng, nhi thần đang vội, phụ hoàng không có chuyện gì nói thì trở về đi, nhi thần đi tìm năm lão đầu kia.”
Thiên Nguyệt Triệt đẩy thân thể Thiên Nguyệt Thần ra, bóng dáng nho nhỏ nhảy nhảy rời đi.
Phía sau, Thiên Nguyệt Thần nheo hai mắt lại, chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, sau đó thở dài.
Ma học viện
Năm lão đầu vắt chân một bên ngồi gặm hạt dưa, nhưng không có Tiểu Bạch chiếu cố thật sự rất không thoải mái.
Hài tử trông cửa đột nhiên chạy vào.
“Chuyện gì, vội vàng hấp tấp như vậy?” Hắc y lão đầu mặt lạnh nói.
“Hắc viện trưởng, điện hạ… Tiểu điện hạ trở về.” Thở hổn hển nói xong một câu, không đợi hắn phản ứng, chỉ thấy năm trận gió thổi qua, trước mắt đã không còn bóng dáng năm người.
Chờ xe ngựa đi tới cửa trước, xe ngựa chưa kịp dừng Thiên Nguyệt Triệt liền khẩn cấp nhảy xuống.
Năm lão đầu thấy thế vô cùng lo lắng, mặc dù biết tiểu đông tây sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hài đồng năm tuổi nhảy trên ngựa xuống, không thể không lo.
“Ta đã trở về.” Thiên Nguyệt Triệt hưng phấn chạy tới, Bạch lão đầu tiến lên ôm lấy, vội vàng đi vào nội viện.
“Tới, cho chúng ta nhìn một cái, có bị thương nơi nào không?” Hoàng y lão đầu lo lắng kéo Thiên Nguyệt Triệt đến trước mắt, kiểm tra cẩn thận từ trên xuống giới.
“Sao có thể bị thương, thấy hắn vui vẻ cũng biết là rất tốt.” Hồng y lão đầu nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn kiểm tra trên dưới Thiên Nguyệt Triệt một phen.
“Đó là đương nhiên, là ai dạy dỗ chứ.” Thanh y lão đầu vẻ mặt kiêu ngạo.
Hắc y lão đầu vẫn một bộ mặt lạnh lùng như cũ, song cơ mặt thỉnh thoảng giật giật có thể thấy được hắn đang cố gắng đè nén tâm tình.
“Không có chuyện gì, các ngươi nhìn thấy ta không tốt sao?” Thiên Nguyệt Triệt xoay một vòng: “Đi, bọn ta vào bên trong, ta muốn một gian phòng tối, ta tìm được rất nhiều bảo bối.”
Bảo bối?
Nghe được hai chữ bảo bối, trong mắt năm lão đầu lóe tia sáng, dù sao bọn họ biết những thứ giống như bảo bối Thiên Nguyệt Triệt không thiếu, mà có thể được hắn gọi là bảo bối, nhất định không tầm thường.
“Bảo bối gì, mau lấy ra xem?” Hoàng y lão đầu nóng lòng nói.
“Trước tiên đến mật thất, ta tìm được Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.” Thiên Nguyệt Triệt dương dương đắc ý công bố, năm lão đầu nghe mà chảy nước miếng.
Ma học viện không thiếu cái gọi là mật thất, cho nên rất nhanh bọn họ tìm được một gian mật thất gần bọn họ nhất.
Năm đại nhân vây quanh một tiểu nhân, có chút khẩn trương.
“Các ngươi nhìn, chính là vật này.” Thiên Nguyệt Triệt lấy ra một viên đá nhỏ bằng con mắt của một người trưởng thành từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, cẩn thẩn giơ lên, là một viên đá thuần bạch.
Vốn mật thất rất tối, chỉ có một chút sáng, nhưng năm lão đầu cũng không cảm thấy tảng đá này đặc biệt, nhiều nhất chỉ là vẻ ngoài cũng được, nhưng còn kém bảo thạch giá rẻ.
“Chính là vật này?” Hồng y lão đầu có chút thất vọng, Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch trong truyền thuyết không nên bình thường như vậy chứ: “Tiểu oa nhi, ngươi bỏ bao nhiêu kim tệ mua, có thể là bị người lừa?” Nghĩ đến tiểu oa nhi khả ái bị người khác nhẫn tâm lừa, hồng y lão đầu không khỏi thương xót.
“Vật này ta tìm được bên phần mộ có khắc tên Kiệt Tắc Nhĩ, không cần kim tệ.” Thiên Nguyệt Triệt cười thanh thuần.
“Nga?” Hắc y lão đầu khiêu mi: “Cho nên, oa nhi xác định đây là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch?”
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: “Ta xem qua bản chép tay các ngươi cho ta, kiểm tra đối chiếu qua, hơn nữa các ngươi nhìn… .” Thiên Nguyệt Triệt rót một số quang hệ nguyên tố vào trong Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch, vốn chỉ là quang mang nhàn nhạt không cảm giác được lại nhất thời khiến Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch phát ra quang mang ấm áp, mà tia sáng này, năm lão đầu cũng biết là linh lực quang hệ ma pháp.
“Đây là?” Bạch y lão đầu mở to hai mắt nhìn, mừng rỡ hỏi.
“Chỉ cần rót vào linh tử quang hệ ma pháp, nó sẽ chiếu sáng, nhưng thời gian của nó có hạn, bất quá cũng không lo, chỉ cần đặt dưới mặt trời, khiến nó hút vào linh tử quang hệ ma pháp, thời điểm khởi động tiếp theo nó lại phát ra ánh sáng, vật này có cất giữ chức năng quang hệ ma pháp.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích.
Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch phát ra quang mang mang theo mùi vị thiên nhiên thuần khiết nhất, quang hệ vốn ấm áp, mọi người nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận rõ ràng một phần cảm giác ấy.
“Còn có bảo bối gì nữa?” Thanh y lão đầu có chút khẩn cấp.
“Hắc hắc.” Thiên Nguyệt Triệt cười giống lưu manh, sau đó lấy một bộ hài cốt ra từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư.
Nhất thời năm lão đầu cùng nhau nhảy xa ra.
“Vật này thế nào?” Thiên Nguyệt Triệt chỉ bộ hài cốt.
Năm lão đầu nuốt nuốt nước miếng, cũng hắc y lão đầu mặt không đổi sắc tiến lên, tay đụng đụng hài cốt: “Không tệ, tối thiểu đã một trăm năm trở lên, mặc dù gọi là cổ vật còn có chút sớm, nhưng nếu bảo dưỡng tốt, qua 500 năm nhất định thành cổ vật, đến lúc đó có thể bán được rất nhiều vàng, hơn nữa màu trắng nuột, khung xương bóng loáng, không có vết cắt, xem bộ dáng là chôn ở nơi đất đai màu mỡ không sỏi đá.”
Hắc y lão đầu nâng cằm lên, đánh giá.
“Hắc lão quỷ, ngươi muốn chết a, nói chuyện buồn nôn như vậy.” Bạch y lão đầu một bên che miệng, buồn nôn kháng nghị.
Hắc y lão đầu lạnh lùng: “Ta đang nói sự thật, bất quá… .”
Bất quá cái gì? Bốn lão đầu và một tiểu hài tử xấu xa nhất tề đưa mắt nhìn về phía hắn, hắc y lão đầu tựa hồ rất ít tiếp thu nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy: “Hài cốt này có chất lượng không tệ, nhưng dù sao cũng chôn lâu trong bùn đất, nếu không xử lý sạch sẽ, khí trời bắt đầu chuyển nhiệt, rất dễ dàng bị hỏng.”
Hắc y lão đầu vừa nói xong, bạch y lão đầu nhịn không được, lao ra khỏi mật thất, hướng phía ngoài hoa viên ói ra.
Sắc mặt các lão đầu khác có chút khó coi, chỉ Thiên Nguyệt Triệt mặt không đổi sắc: “Hắc gia gia nói rất đúng, nên xử lý.” Phải biết rằng hắn là pháp y, ngay cả nội tạng cũng không có cảm giác, huống chi những thứ này chỉ là lời nói của hắc y lão đầu.
Lãnh hội được vấn đề, Thiên Nguyệt Triệt vội vàng trở về hoàng cung.
“Đàn, đem tinh dầu cùng hương liệu ra đây.” Thiên Nguyệt Triệt mới chạy vào Kim Long điện liền lớn tiếng kêu lên.
“Vâng.” Bên này Đàn đang đứng ngắm hoa anh đào dưới ánh mặt trời, nghe được lời Thiên Nguyệt Triệt, lập tức đi chuẩn bị.
“Liệt La Đặc, chuẩn bị nước ấm cùng muối.” Những đồ này giao cho đầu bếp tương đối thích hợp, sau cùng hướng Đàn Thành: “Chuẩn bị dục dũng dành cho người lớn.”
“Vâng.” Mặc dù hai người có nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều, bởi vì bọn họ biết, rất nhanh sẽ có đáp án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.