Chương trước
Chương sau
Mặc dù Thiên Nguyệt Thần có nghi ngờ, tại sao Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai và Thiên Nguyệt Thiên Hâm lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.
“Tạm thời ngồi ở đây, mọi việc chờ trở về hành cung rồi định đoạt.” Thanh âm bình thản vẫn duy trì uy nghiêm của một đế vương cao tại thượng, tầm mắt sắc bén đánh giá bọn họ một lúc lâu.
“Vâng.” Hai người trăm miệng một lời.
Thiên Nguyệt Triệt ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần giật giật, vô cùng không thoải mái, tầm mắt thăm dò luôn là dừng trên người hắn, mặc dù không chán ghét, nhưng bị người khác nhìn chăm chú như vậy, nhất cử nhất động không được tự nhiên .
Theo tầm mắt, Thiên Nguyệt Triệt nhìn lại Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, hắn không rõ tại sao nam nhân này luôn nhìn hắn, mặc dù ánh mắt của y không mang theo bất kỳ tia si mê nào.
Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai cũng là không ngờ hài tử năm tuổi này lại có lá gan nhìn hắn, hơn nữa là nhìn thẳng như vậy, sau đó giống như hiểu rõ, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt khẽ mỉm cười.
Không biết là cảm giác gì, Thiên Nguyệt Triệt chỉ thấy tóc gáy mình dựng đứng.
“Sao vậy?” Nhận thấy hắn khác thường, Thiên Nguyệt Thần quan tâm, giọng nói ôn nhu khác hẳn khi nói với hai người kia.
“Không có.” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Phụ hoàng, ma vũ đại hội này chẳng hề thú vị, tại sao vẫn có người tham gia?” Còn không bằng ngủ nướng, Thiên Nguyệt Triệt nhàm chán nghĩ.
“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thú vị, nhưng vì tăng cường mối quan hệ giữa các quốc gia, có lẽ là giả vờ thân cận, chờ Triệt nhi lớn lên một chút, sẽ hiểu rõ.” Biết nhi tử bảo bối đã quá nhàm chán, Thiên Nguyệt Thần cũng không miễn cưỡng: “Có muốn đi dạo một chút không?”
Quang thải hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Triệt: “Không sao chứ?”
“Vẫn chưa tới trận đấu cuối cùng, không sao.”
Nghe Thiên Nguyệt Thần nói, hình như còn có ý tứ khác, đương nhiên Thiên Nguyệt Triệt không ngu ngốc như vậy: “Phụ hoàng nói trận đấu cuối cùng là có ý gì?”
“Sau khi tranh tài chấm dứt, người vô địch sẽ được tưởng thưởng.” Nhìn một cái liền biết tiểu đông tây bị hấp dẫn. Đúng là gừng càng già càng cay.
Tưởng thưởng? Nghĩ đến đồ vật được thưởng có lẽ không tầm thường, Thiên Nguyệt Triệt quyết định kiên trì ngồi xem tiếp, nhưng lòng hiếu kỳ không giúp hắn có thể yên lặng chờ: “Phụ hoàng, tưởng thưởng cái gì?”
Hắn muốn biết trước phần thưởng mới quyết định có nên động thủ hay không, lãng phí tinh lực mà nhận được đồ vô dụng hắn là sẽ không làm, có lẽ do nhận được nền giáo dục của thế kỷ 21, cho dù làm gì, trước tiên cũng phải cân nhắc được và mất.
“Triệt nhi đoán xem.” Thiên Nguyệt Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tò mò, cố ý không nói cho hắn.
“Phụ hoàng biết rất rõ Triệt nhi đoán không được .” Nếu là thứ tầm thường, chắc chắn phụ hoàng không có hứng thú, mặc dù hắn đến thế giới này chưa lâu, nhưng cũng hiểu rõ một số việc, tầm mắt liếc về phía Nặc Kiệt ở một bên.
Nặc Kiệt tiếp xúc với tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt, rụt cổ lại, bệ hạ đang ở đây, hắn nào dám nói a, nhưng, không biết có phải hắn nhạy cảm hay không, cảm giác, hôm nay ánh mắt điện hạ nhìn hắn là lạ, khiến tim của hắn đều có chút nao núng, nghĩ thầm, sau này thấy tiểu điện hạ, hắn phải bảo trì khoảng cách an toàn.
Sau đó tầm mắt lại liếc về phía Đàn Thành, Liệt La Đặc, hai người muốn nói nhưng lại không dám nói, đây là trò chơi giữa bệ hạ và điện hạ, đâu có chỗ cho bọn họ xen vào.
Phản đồ, Thiên Nguyệt Triệt chửi thầm trong lòng, sau đó đem tầm mắt nhìn về phía hai người mới gia nhập.
Ánh mắt nai con ủy khuất hơi ươn ướt, dù người cứng rắn đến đâu cũng cảm thấy không nỡ, huống chi còn là một hài tử năm tuổi, nhưng uy nghiêm của Thiên Nguyệt Thần khiến sự xót thương nho nhỏ trong lòng Thiên Nguyệt Thiên Hâm bị dập tắt.
Nam nhân kia, luôn thờ ơ lạnh nhạt hết thảy .
“Phụ hoàng.” Cuối cùng ánh mắt đáng thương dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Nguyệt Thần.
“Triệt nhi có biết các gia tộc nắm giữ ngũ linh châu: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ không?” Thiên Nguyệt Thần cúi đầu chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thanh âm chậm rãi không nóng vội.
Ngũ linh châu? Hắn biết ngũ linh châu rất quan trọng trong việc vận dụng thánh linh châu, từng nghe Thánh Anh nói qua, nhưng những gia tộc nắm trong tay ngũ linh châu, thật đúng là không biết.
“Triệt nhi biết Thủy Linh Ngọc do Tư Đốn Phất Lai gia tộc nắm giữ, Mộc linh châu do Tả Lạp gia tộc nắm giữ.” Thiên Nguyệt Triệt biết một chút, cũng không rõ vì sao phụ hoàng nhắc tới cái này, chẳng lẽ lần ma vũ đại hội này có liên quan tới ngũ linh châu sao?
“Triệt nhi nghĩ không sai.” Chỉ cần nhìn vào mắt hắn, Thiên Nguyệt Thần có thể biết hắn đang nghĩ gì: “Anh Túc đế quốc đánh cuộc một trong ngũ linh châu – Hỏa Linh Châu.”
Cái gì? Thiên Nguyệt Triệt trợn to hai mắt, phần thưởng của trò chơi này quá lớn.
“Triệt nhi không biết, từ khi thiên địa khai sinh tới nay, ngũ linh châu đều nằm trong tay các gia tộc, lịch sử đã ghi lại rõ ràng, mà Hỏa Linh Châu nằm trong tay quý tộc của Anh Túc đế quốc, Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, đây là một gia tộc rất kỳ quái, bình thường những gia tộc có được ngũ linh châu sẽ kết thông gia hoàng tộc, nhưng từ trước đến nay, gia tộc này không hề đề xuất chuyện nhân duyên với hoàng tộc Anh Túc đế quốc, nghe nói mấy đời gia tộc này đều một con.
Kỳ lạ chính là ở điểm này, ma vũ đại hội lại đem Hỏa Linh Châu làm phần thưởng, Da La Phất Lạp đã nói như vậy, nhất định không phải là giả.” Không chỉ là Thiên Nguyệt Thần, những người khác cũng không thể hiểu nổi.
“Phụ hoàng, ma vũ đại hội có điều kiện gì? Là ai ra quyết định nơi tổ chức?” Thế giới này còn rất nhiều câu đố Thiên Nguyệt Triệt chưa giải đáp được, mà giờ khắc này, liên tục chiếm cứ nội tâm Thiên Nguyệt Triệt là người chế tạo ra bạch phiến kia.
“Ta mới phát hiện, về thế giới này, có vẻ ta chưa nói nhiều với ngươi.” Thiên Nguyệt Thần cố ý lộ ra nét mặt tự trách, khiến Thiên Nguyệt Triệt mắc cười.
“Phụ hoàng, bây giờ đang nói chuyện đứng đắn mà?” Nam nhân này không thể nghiêm túc một chút sao?
“Hư.” Thiên Nguyệt Thần đột nhiên thổi khí bên tai Thiên Nguyệt Triệt: “Bảo bối, ánh mắt người kia nhìn ngươi khiến ta rất muốn móc hai mắt hắn xuống.”
Ân?
Trong lòng Thiên Nguyệt Triệt run lên, theo phương hướng Thiên Nguyệt Thần chỉ, nhìn lại, có chút xem thường: “Phụ hoàng, ánh mắt hắn nhìn ta rõ ràng là hận muốn chết.”
Làm hại hắn còn tưởng rằng phụ hoàng ăn dấm? Thiệt là, nhìn kỹ, đó không phải là cái tên ném vỏ chuối bị hắn bóp vỡ xương tay phải sao?
“Dùng loại ánh mắt ai oán đó nhìn bảo bối của ta cũng không được.” Nam nhân bá đạo hơi bất mãn, vẫn không quên ăn đậu hủ tiểu đông tây: “Triệt nhi cảm thấy áo choàng phía sau lưng hắn thế nào?”
Áo choàng?
Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận nhìn kẻ mang áo choàng hắc sắc kia, phụ hoàng không nói hắn cũng không cảm giác được, không cảm thấy kẻ kia có cái gì đặc biệt, y và tên ném vỏ chuối hôm qua khác một trời một vực, thật sự không nhìn ra.
“Sao phụ hoàng biết được bọn họ là một người?”
Mang áo choàng bình thường cũng là ma pháp sư, hơn nữa đều là ma pháp sư cấp bậc tương đối cao, chủ yếu là sử dụng ma pháp hắc ám hệ công kích.
Áo choàng đại biểu cho cấp bậc của mỗi ma pháp sư, nhưng cũng che dấu đi rất nhiều điều không muốn mọi người biết, ví dụ như che dấu bản thân.
Có thể người xung quanh mang áo choàng quá nhiều, hơn nữa Thiên Nguyệt Triệt không chú ý nên không nhận ra. Nhưng, tại sao bọn họ đều mang áo choàng?
Những áo choàng này đến từ đâu?
“Mỗi một ma pháp sư đều có chủ nhân đứng phía sau, những thứ này Triệt nhi vừa tiếp xúc, có lẽ không biết, ma pháp sư ở đây đều có địa vị tương đối cao, áo choàng tượng trưng cho địa vị của bọn họ, đương nhiên không phải ma pháp sư nào cũng có thể tùy ý chế luyện. Đây là do hiệp hội ma pháp thống nhất ban phát.”
“Hiệp hội ma pháp, đó là cái gì?” Thiên Nguyệt Triệt phát hiện mình càng ngày càng thích hợp hỏi mười vạn điều vì sao .
“Ngươi a.” Thiên Nguyệt Thần điểm điểm trên trán Thiên Nguyệt Triệt, thanh âm trầm thấp mang theo sự nhu hòa từ từ truyền ra: “Thế giới này thịnh hành ma pháp, thời gian quá lâu, không thể xác thực là bắt đầu từ khi nào, hiệp hội ma pháp là học viện ma pháp cao nhất trên thế giới này, ma vũ đại hội, bốn năm cử hành một lần, là do hiệp hội ma pháp quyết định nơi tổ chức.
Giấy chứng nhận là một cách tượng trưng, tượng trưng cho cấp bậc ma pháp của ma pháp sư, ma pháp có quang minh ma pháp và hắc ám ma pháp, hiển nhiên ma pháp sư cũng có quang minh ma pháp sư và hắc ám ma pháp sư, mà ma pháp sư xuất thân từ hiệp hội ma pháp đều có áo choàng, quang minh ma pháp sư là áo choàng bạch sắc, hắc ám ma pháp sư là áo choàng hắc sắc. Các cuộc tranh tài sẽ có người của hiệp hội ma pháp trộn lẫn trong đám người ghi chép lại, nếu như phát sinh bạo động bọn họ sẽ ra tay ngăn chặn.”
Nghe Thiên Nguyệt Thần kể, Thiên Nguyệt Triệt biết được đại khái, hiệp hội ma pháp cũng giống như hiệp hội thể thao quốc tế, mà ma vũ đại hội cũng giống như thế vận hội Ôlympic.
Thật là một nơi phức tạp, Thiên Nguyệt Triệt nói thầm.
Ngày thứ nhất, ma vũ đại hội cũng không thú vị như trong tưởng tượng của Thiên Nguyệt Triệt, mà bình thường, nhân vật lợi hại cũng không nhanh chóng xuất hiện như vậy. Sau khi ngày thứ nhất tranh tài chấm dứt, Thiên Nguyệt Thần liền ôm Thiên Nguyệt Triệt trở về hành cung.
Trong đại sảnh, không khí có chút khác thường, Nặc Kiệt đuổi bọn thị vệ, đóng cửa lại, canh giữ ở cửa, nếu có người không them để ý tình cảnh, sợ là chỉ có Thiên Nguyệt Triệt lười biếng ngồi trong lòng Thiên Nguyệt Thần.
“Nói đi, tại sao lại xuất hiện ở đây?” Thanh âm lạnh lùng, nét mặt bình thản không thể nhìn ra Thiên Nguyệt Thần đang nghĩ gì, chỉ là tùy ý nhưng vấn toát ra hơi thở cao qúy, phiêu đãng bốn phía.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.