Chương trước
Chương sau
Yến hội tại hoàng cung Anh Túc đế quốc cũng không bởi vì Thiên Nguyệt Thần vắng mặt mà dừng lại, thẳng đến tám giờ tối yến hội mới tàn.
Nam nhân quơ thân thể đẩy cửa phòng: “Các ngươi xuống đi, bổn vương… Bổn vương tự mình nghỉ ngơi.” Tiện tay mở cửa, bị vấp vào cánh cửa thiếu chút nữa trật chân té xuống, sau đó chậm rề rề đóng cửa, nhưng giờ khắc này thân thể đông cứng lại.
Trong đôi mắt còn lưu chuyển quang mang dục vọng, nhìn bộ dáng, có vẻ tác dụng của dược vật ở yến hội vẫn chưa hết.
“Tiểu mỹ nhân… Ngươi… Ngươi đang chờ ta sao?” Tóc dài thủy phấn mê người, gương mặt quốc sắc thiên hương hiển nhiên là phiên bản của Thiên Nguyệt Triệt.
Chẳng qua lúc nam nhân tới gần Thiên Nguyệt Triệt, trường kiếm lạnh như băng kề trên cổ nam nhân, sự âm lãnh khiến nam nhân tỉnh mộng, lúc này mới phát hiện hết thảy trước mắt không phải là mộng.
“Ngươi… Ngươi… .” Ngón tay run rẩy chỉ vào Thiên Nguyệt Triệt.
Khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt cong lên, thân thể ngồi trên ghế không di động: “Chuối tiêu ăn ngon chứ?” Thanh âm ngọt ngào vẫn mang theo sự tinh khiết của hài đồng như cũ, nhưng lại làm tâm nam nhân ngã vào đáy cốc, hài tử này muốn làm gì?
“Sao vậy? Là thanh âm bổn điện hạ quá nhẹ, khiến ngươi không nghe được sao?” Thiên Nguyệt Triệt có chút tự trách.
Đúng, đúng, quá nhẹ, lúc này nam nhân ước gì thanh âm Thiên Nguyệt Triệt nặng hơn chút nữa, hy vọng thị vệ phía ngoài có thể nghe thấy.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Liệt La Đặc, lời bổn điện hạ nói ngươi có nghe thấy không?” Thiên Nguyệt Triệt vừa hé miệng ngậm mai vàng Liệt La Đặc đưa, vừa nói.
Bình thường người quen thuộc với Thiên Nguyệt Triệt mới biết, chỉ có lúc gặp máu tanh, Thiên Nguyệt Triệt mới thích ăn mai vàng chua đến mức làm cho người ta rụng nước mắt, bởi vì lúc trước Đàn cho là nó ăn ngon, kết quả sau khi ăn vào, mất vài ngày Đàn không thể uống nước, trong khóe miệng đều là nước miếng.
“Hồi chủ tử, thuộc hạ nghe thấy.” Liệt La Đặc vừa đút mai vàng cho Thiên Nguyệt Triệt ăn, vừa cung kính nói.
“Nga?” Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Nói như vậy không phải là bổn điện hạ nói quá nhẹ , sao ngươi nghe thấy, hắn lại không nghe thấy?” Nụ cười xinh đẹp mang theo vài phần đùa cợt.
“Bẩm chủ tử, đó là lỗ tai của hắn có vấn đề.” Liệt La Đặc không chút hoang mang nói.
Thiên Nguyệt Triệt thoáng đăm chiêu gật đầu, sau đó đột nhiên hướng nam nhân nở nụ cười: “Lỗ tai của ngươi thật sự có vấn đề sao?”
Sợ hãi trong lòng nam nhân không ngừng lan tràn, hài tử này… Tại sao lúc cười hài tử này cũng làm cho người ta sợ như vậy, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, hắn muốn động, muốn lớn tiếng kêu, nhưng kiếm của Đàn Thành gác trên cổ hắn, hắn không dám làm càn.
Ác ma, hài tử này nhất định là ác ma.
“Quả nhiên, hắn không nghe được lời bổn điện hạ nói.” Thiên Nguyệt Triệt thở dài đáng tiếc, lại đột nhiên nở nụ cười: “Liệt La Đặc, đồ có vấn đề không thể sử dụng, nên xử lý như thế nào?”
Không chỉ là sợ hãi, hai chân nam nhân cũng bắt đầu run rẩy, một cỗ mùi hôi thối từ trên người nam nhân truyền đến, dọc theo giữa háng có thể thấy rõ ràng khố tử (quần) của nam nhân từ từ ướt.
“Bẩm chủ tử, đồ có vấn đề hiển nhiên phải xử lý tận gốc.” Liệt La Đặc tựa như đang nói tới chuyện phi thường bình thường.
Đông…
Nam nhân ngã trên mặt đất, đôi môi vô lực nói: “Tha cho… Tha mạng a… Van cầu ngươi… Van cầu ngươi… .”
“Ai… .” Thiên Nguyệt Triệt phát ra thanh âm tò mò: “Liệt La Đặc, lỗ tai của hắn không có vấn đề a, lúc này lại nghe thấy lời của bổn điện hạ.”
“Đúng, đúng, đúng, ta không có vấn đề, ta không có vấn đề.” Nam tử vội vàng nhận, trống ngực phập phồng, tim muốn nhảy ra khỏi thân thể, hắn đã từng này tuổi nhưng chưa từng sợ như vậy.

“Nếu không có vấn đề, vậy thì trả lời bổn điện hạ.” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên thu hồi nét mặt ngây thơ, mục mâu trong suốt sắc bén chưa từng có: “Trả lời bổn điện hạ, chuối tiêu ăn ngon chứ?”
Tầm mắt bén nhọn nhìn nam nhân so với kiếm kia càng sắc bén càng đáng sợ hơn: “Tốt… Ăn ngon… Không… Không dễ ăn… .” Hắn không biết trả lời như thế nào, lý trí tựa hồ không kiểm soát được.
“Rốt cuộc là ăn ngon hay là không dễ ăn?” Không khí chung quanh theo thanh âm Thiên Nguyệt Triệt cũng bắt đầu lạnh xuống, lãnh khí từ mặt đất không ngừng xông lên, nhập thân ba phần.
“Tốt… Ăn ngon.” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, hắn không rõ kế tiếp Thiên Nguyệt Triệt muốn làm gì.
Nhưng không biết Thiên Nguyệt Triệt lại đột nhiên nở nụ cười: “Nếu ăn ngon… .” Kế tiếp, Thiên Nguyệt Triệt không có mở miệng, tay phải vuốt chiếc nhẫn trên tay trái, trong phút chốc vô số chuối tiêu trong chiếc nhẫn bay ra.
Buồn cười hơn chính là cùng bay ra với số cuối tiêu còn có một vật toàn thân tuyết trắng, vật kia hiển nhiên là băng tằm, băng tằm vừa ăn chuối tiêu, vừa buồn bực nhìn chung quanh, nghĩ mãi không rõ tại sao mình đột nhiên lại đến nơi này.
Rõ ràng lúc trước vẫn còn ở trong chiếc nhẫn nghỉ ngơi .
Thấy cảnh này khóe miệng Liệt La Đặc có chút giơ lên, muốn cười lại không dám cười, nét mặt Đàn Thành đương nhiên là lạnh lùng, chẳng qua nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ khóe miệng hắn có chút co quắp.
“Tiểu Bạch.” Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, tằm lại muốn ăn chuối tiêu? Nhưng hắn chưa từng nghe qua, ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ liếc về phía Liệt La Đặc, Liệt La Đặc lắc đầu, hắn cũng không biết.
Nghe thấy Thiên Nguyệt Triệt gọi, băng tằm vui vẻ tiến lên, xấu hổ nhìn Thiên Nguyệt Triệt, tầm mắt dịch chuyển theo trái chuối tiêu trong tay Thiên Nguyệt Triệt.
“Tiểu Bạch, đem chuối tiêu này lột, đút cho hắn.” Băng tằm có chút không nỡ, nó mới ăn được một nửa quả chuối tiêu.
“Ngoan, sau đó mua nhiều cho ngươi.” Vật này luôn có thể mang đến nụ cười.
Quả nhiên, ánh mắt băng tằm sáng lên, chuối tiêu ăn được một nửa không chút khách khí nhét vào trong miệng nam nhân.
“Ngô… .” Nam nhân lắc đầu giãy dụa, Đàn Thành lạnh lùng đâm kiếm gần giữa háng hắn, hắn buộc phải dừng lại.
Cho đến khi trong miệng của hắn chứa không nổi nữa, Thiên Nguyệt Triệt mới cho dừng một lúc, một lúc, nam nhân cho là đã kết thúc, nhưng không biết khốn khổ thực sự mới bắt đầu.
“Nghe, bổn điện hạ chỉ hỏi một lần, tại yến hội ngươi dùng tay nào ném vỏ chuối?” Thân thể từ trên ghế nhảy xuống, băng tằm vội vàng đi qua trợ giúp hắn, Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước mặt nam nhân té trên mặt đất, chân đi giày da không chút khách khí giẫm lên tay trái nam nhân, băng tằm thấy thế vội vàng chạy đến dẫm lên tay phải .
Ân…
Nam nhân chịu đựng đau đớn, phủ nhận: “Không… Không phải ta.” Lúc này ngốc tử cũng biết hắn muốn làm gì, đương nhiên sẽ không thừa nhận .
“Không nghe thấy bổn điện hạ nói sao? Đã như vậy, lỗ tai nghe không thấy giữ lại để làm gì? Liệt La Đặc.” Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh .
“Vâng.” Liệt La Đặc lấy chủy thủ tinh mỹ từ trong ống tay ra, đi tới bên cạnh đầu nam nhân, rút chủy thủ quơ quơ bên tai nam nhân, nam nhân không khống chế được kêu lên: “Cứu mạng a… Cứu mạng a… .”
Song mặc cho hắn la hét thế nào, bên ngoài cũng không có động tĩnh, rốt cục nam nhân la hét đến mệt mỏi, ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt: “Ta nói… Ta nói… phải… Tay phải… .”
Cửa phòng nam nhân bị đóng lại, bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt biến mất, đang lúc nam nhân cảm thấy mình may mắn tránh được tai họa, đột nhiên cảm giác được tay phải của mình vô cùng đau đớn, vội vàng vươn tay, ánh mắt nam nhân tràn ngập hoảng sợ, thấy từ cổ tay phải trở xuống bị thủy linh tử trong suốt bao chặt lấy.
Này…
Trên đường đi nét mặt Thiên Nguyệt Triệt phi thường sung sướng, tay phải vốn mở ra đột nhiên nắm chặt.
A…
Tiếng kêu sợ hãi từ bên trong hành cung truyền ra, vang vọng toàn bộ hoàng cung Anh Túc đế quốc.
“Phụ hoàng… .” Tiến vào trong sân, Thiên Nguyệt Triệt giống như hài đồng nhảy cà tưng đi vào, nhưng nhìn thấy bóng dáng người khác trong phòng, có chút ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian ngắn Thiên Nguyệt Triệt đứng ngốc lăng trước cửa, quên mình phải làm gì.
Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc, liền mỉm cười, phải biết rằng loại nét mặt này chẳng bao giờ xuất hiện trên người nhi tử bảo bối của hắn.
Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực: “Đùa tận hứng rồi sao ?” Cũng không quan tâm có người ngoài hay không, thân mật hôn khuôn mặt của hắn.
“Mạn La quốc chủ, bổn cung cũng nên cáo từ, nếu không khiến người khác sinh nghi.” Cách Lực Tân hướng Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười một chút, sau đó lễ phép rời đi.
“Phụ hoàng, sao hắn lại tới?” Thiên Nguyệt Triệt nhìn Cách Lực Tân, không giải thích được.
“Hắn là Sắc Vi thái tử, Triệt nhi chớ có xem thường hắn, chuyện yến hội, Triệt nhi có thể nhìn ra, chẳng lẽ không cho phép người ta cũng hiểu rõ mấy phần.” Thiên Nguyệt Thần vỗ vỗ mông tiểu đông tây: “Nói đi, có phải ngươi hành hạ người ta đủ rồi hay không.”
Sớm biết tiểu đông tây ham chơi, nếu không hắn đã tự mình động thủ.
“Hừ.” Thiên Nguyệt Triệt có chút không vui vì bị Thiên Nguyệt Thần nhìn thấu tâm tư, sau lại giống như nhớ ra cái gì đó: “Phụ hoàng, cho ta xem Mạn La lệnh.”
Tay nhỏ bé nhấc lên, một bộ dáng làm Thiên Nguyệt Thần cảm thấy buồn cười.
“Mạn La lệnh không ở trên người của ta.” Vỗ lòng bàn tay Thiên Nguyệt Triệt một cái, lời Thiên Nguyệt Thần nói làm cho Thiên Nguyệt Triệt thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.