Chương trước
Chương sau
“Đúng.”
“Bệ hạ anh minh.”
Trong khoảng thời gian ngắn lời tán đồng nổi lên bốn phía, dù sao đây là lãnh thổ Anh Túc đế quốc, mọi người đang ở Anh Túc đế quốc hiển nhiên sẽ ủng hộ ý kiến của Anh Túc quốc chủ. Mà trong những lời nịnh nọt kia, thanh âm của người vừa mới ném vỏ chuối là nhất.
Phanh…
Giống tiếng ly trà rơi, mà trong lúc ồn ào, tiếng vang trong trẻo đặc biệt thu hút. Theo thanh âm, một bạch y nam tử nhanh chóng rơi vào tầm mắt của mọi người.
Mà nam tử không thể không biết cử chỉ vừa rồi của mình xấu hổ đến cỡ nào, nhưng chỉ hướng thị giả thu thập mảnh vỡ nở nụ cười, nhất thời thị giả kia đỏ bừng mặt.
Nam tử không phải là rất tuấn mỹ, hoặc là nói không tuấn dật như Thiên Nguyệt Thần, không cương nghị như quân chủ Anh Túc đế quốc, dung nhan hắn chỉ thanh tú, nhưng trong lúc vô hình lại toát ra khí chất ôn hòa, khiến người khác khó có thể bỏ qua, nói nam tử ôn văn như ngọc, chính là như thế. Thiên Nguyệt Triệt nghĩ.
Cảm giác được ánh mắt thăm dò của Thiên Nguyệt Triệt, nam tử hướng phía Thiên Nguyệt Triệt nghịch ngợm trừng mắt, nhưng trong nháy mắt Thiên Nguyệt Triệt hướng nam tử mỉm cười, nam tử sửng sốt, không nghĩ tới Thiên Nguyệt Triệt sẽ làm như vậy, mục mâu sáng ngời nhanh chóng tràn ngập ánh sáng.
Thiên Nguyệt Triệt ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần khẽ giật mình, thanh âm non nớt đúng như hài đồng ngây thơ: “Phụ hoàng, yến hội không phải là có rất nhiều đồ ăn ngon sao? Triệt nhi mới rời giường chư có ăn gì, lúc này Triệt nhi đói bụng rồi.”
Cánh tay thật nhỏ vòng quanh cổ Thiên Nguyệt Thần, đồng âm ngọt ngào khiến mọi người ở một bên nghe được cũng mềm yếu đi vài phần, Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng Thiên Nguyệt Thần, trên trán không thấy nửa phần vui đùa.
Thiên Nguyệt Thần cười nhẹ, thật sâu trong mắt hàm ý nụ cười là sủng nịch, tiểu đông tây lại muốn chơi sao?
“Nếu trẫm là khách quý của Anh Túc quốc chủ, có những lời này của quốc chủ trẫm cũng yên tâm, chẳng qua Triệt nhi luôn luôn ham chơi, nếu xảy ra chuyện gì, kính xin quốc chủ lượng thứ.” Thiên Nguyệt Thần thu hồi nụ cười, hướng phía Anh Túc quốc chủ khách khí nói.
Da La Phất Lạp là người thông minh, thanh âm cảnh cáo của Thiên Nguyệt Thần đã nhắc nhở ba phần, nhưng đối với hài tử làm tướng quân của hắn tràn đầy bội phục cũng có một số mong đợi.
“Bệ hạ là khách quý của bổn quốc, mọi việc trẫm sẽ chịu trách nhiệm.” Một câu nói đơn giản hào khí ngàn dặm, người khôn hiểu rõ chuyện nhất định sẽ bội phục khí khái anh hùng của Da La Phất Lạp.
Thiên Nguyệt Thần gật đầu, sau đó đi tới vị trí lúc trước, ngồi xuống, đối diện với vị trí của hắn là vị trí của bạch y nam tử, vừa rồi hắn liền biết ánh mắt của nam nhân kia liên tục dừng lại trên người Triệt nhi.
“Hắn là thái tử Sắc Vi đế quốc, Cách Lực Tân.” Thiên Nguyệt Thần hướng tiểu đông tây trong ngực nhắc nhở, hướng phía nam tử kia thể hiện nét mặt hòa nhã, đương nhiên Thiên Nguyệt Thần có biết một số việc.
Cách Lực Tân? Thiên Nguyệt Triệt âm thầm kinh ngạc, cũng là họ Cách Lực, chẳng lẽ là Cách Lực Hộc là ca ca hoặc đệ đệ?
“Phụ hoàng, có từng biết Sắc Vi lệnh?”
Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, không nghĩ tới bảo bối của hắn sống hoàng cung cũng có thể biết những thứ này: “Đương nhiên biết, Sắc Vi lệnh, kể cả Anh Túc lệnh, Mạn La lệnh đều thống trị tam quốc, chẳng khác gì tam quốc quân quyền, không phải là người thân tín, đế vương sẽ không đem lệnh bài giao cho người này, theo ý tứ của Triệt nhi thì Triệt nhi có được Sắc Vi lệnh?” Nếu như không phải là ý này, tiểu đông tây sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới.
“Ân, tháng trước Triệt nhi đi Khắc Lý Hi quốc, trên đường cứu một nhóm người, trong đó có một người gọi Cách Lực Hộc, hắn dùng Sắc Vi lệnh cầu Triệt nhi cứu bằng hữu của hắn, đáp ứng Triệt nhi vì Triệt nhi làm ba chuyện.” Trừ chuyện Tinh Linh hoàng, Thiên Nguyệt Triệt cũng không giấu diếm cái gì với Thiên Nguyệt Thần.
Cái gì?
“Cách Lực Hộc là ca ca của Cách Lực Tân, dựa theo quy của của Sắc Vi đế quốc, trưởng tử là thái tử, nhưng Sắc Vi lão hoàng đế lại đem ngôi vị thái tử truyền cho con thứ, chuyện này vẫn còn bị phản đối ở Sắc Vi đế quốc, hôm nay Cách Lực Hộc vì cứu người mà ngay cả Sắc Vi lệnh cũng giao cho Triệt nhi, không thể tưởng tượng nổi.”
Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Thần: “Phụ hoàng, nếu như đổi lại là Triệt nhi gặp nguy hiểm, phụ hoàng sẽ giao ra Mạn La lệnh sao?”
Thiên Nguyệt Thần không nghĩ tới Thiên Nguyệt Triệt sẽ hỏi như thế, nhưng là, thân mật hôn lên gương mặt Thiên Nguyệt Triệt, nói ra lời thề suốt đời: “Triệt nhi là sinh mệnh của ta.”
Bất kể có giao ra Mạn La lệnh hay không cũng không quan trọng, bởi vì không có gì so sánh được với những lời này, Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, trong mắt là rung động sâu sắc, ấm áp vùi lấp sự tịch mịch trong lòng.
Dù lúc trước biết mình ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần có vị trí rất lớn, cho dù lúc trước đã nghe Thiên Nguyệt Thần nói thích hắn, nhưng trong lòng luôn có chút lo lắng. Thiên Nguyệt Triệt cũng không biết tại sao khi ứng phó chuyện liên quan tới nam nhân này, mình lại trở nên yếu đuối, nhưng cảm giác được sủng nịch tốt đẹp như vậy, khiến hắn luôn không tự kìm hãm được ý muốn dựa vào trong ngực nam nhân này.
Có lẽ kiếp trước là một người rất cô đơn, có lẽ kiếp trước chưa từng có người sủng ái hắn như vậy, dù sao chỉ là một hài tử mười tám tuổi, cũng khát vọng được quan tâm, được thương yêu.
“Phụ hoàng cũng là tâm của Triệt nhi.” Mặt có chút hồng, ngượng ngùng.
Mà nét mặt hắn lúc này đối với Thiên Nguyệt Thần cực kỳ mê người, đột nhiên, cảm giác được ánh mắt thăm dò nóng rực bốn phía, Thiên Nguyệt Thần lẩm bẩm một tiếng, ngẩng đầu lên, nét mặt đã không còn ôn nhu như vừa rồi, Thiên Nguyệt Thần lại là một đế vương cao cao tại thượng thờ ơ lạnh nhạt như cũ.
Mà Thiên Nguyệt Triệt lại là hài tử ngây thơ như trước.
Yến hội vẫn náo nhiệt, chẳng qua hài tử sở hữu dung nhan tuyệt mỹ khiến tầm mắt mọi người lưu luyến, dưới vũ đài kia là vũ nương đang nhảy múa, thiếu nữ múa kiếm đã không còn hấp dẫn được tầm mắt của bọn họ.
“Ngày mai sẽ là ma vũ đại hội , hôm nay trẫm có một tiết mục sẽ khiến mọi người vô cùng mong đợi.” Da La Phất Lạp vung tay lên, tiết mục đang tiến hành tạm thời ngưng lại, tiếp theo thị giả mang tới một cỗ kiệu đi lên.
Nói là kiệu chẳng qua là để dễ nghe, bốn phương tám hướng đều phủ vải đỏ, không có khe hở, khiến cho người không muốn quan tâm cũng phải tò mò.
Đang ngồi an tĩnh chỉ có Thiên Nguyệt Triệt chăm chú dùng bữa, Thiên Nguyệt Thần cẩn thận thay Thiên Nguyệt Triệt chùi miệng, cùng với Cách Lực Tân việc không liên quan đến mình không quan tâm.
Đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo bên trong truyền đến một thanh âm rên rỉ, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là cái gì, quý tộc thượng lưu thích chơi nam nhân cũng không kỳ quái, hơn nữa cũng có nhiều cách chơi, có đôi khi người đều có một tính chung, chính là một người chơi chán, sẽ đưa tới cho bằng hữu cùng nhau chơi đùa, mà trò diễn lúc này chính là như thế.
“Phụ hoàng, quản tốt bảo bối của ngươi nha.” Thiên Nguyệt Triệt hung hăng nhìn nam nhân đang ôm hắn trong ngực nhắc nhở, hơn nữa tiếng rên rỉ bên trong càng ngày càng nặng, mang theo cảm giác mông lung thần bí, có ít người bắt đầu loáng thoáng nghĩ muốn cương lên.
“Bảo bối không có cảm giác với cái kia sao.” Thiên Nguyệt Thần có chút xấu xa nhắc nhở, hơn nữa bàn tay xoa nhẹ ở trước bụng Thiên Nguyệt Triệt.
“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt thả điểm tâm trong tay, bắt lấy tay Thiên Nguyệt Thần: “Nếu như cái kia của ta có cảm giác mới kỳ quái, ta mới năm tuổi.” Thuận tiện trừng mắt với nam nhân, sau đó phát ra một tiếng cười: “Phụ hoàng, rất nhột.”
Hai mắt Thiên Nguyệt Thần sáng ngời: “Bảo bối, nơi này của ngươi rất nhạy cảm nha.” Hai tay Thiên Nguyệt Thần cách lớp vải mỏng nhẹ nhàng xẹt qua rốn của Thiên Nguyệt Triệt.
Khóe miệng nở nụ cười càng ngày càng sâu, hai gò má Thiên Nguyệt Triệt ửng đỏ, tay nhỏ bé nào có lực đẩy Thiên Nguyệt Thần, cũng may phía trước có bàn chống đỡ, khăn trải bàn phủ lên, mà tầm mắt của mọi người đều dặt tại tấm vải đỏ kia, căn bản không nhìn thấy bọn họ bên này.
Thiên Nguyệt Triệt khôi phục ánh mắt trong veo như nước, sau đó cười giảo hoạt, lúc Thiên Nguyệt Thần thầm than không đúng thời điểm, đôi tay nhỏ bé kia đã sớm xuống phía dưới, đưa về phía khố hạ Thiên Nguyệt Thần.
“Bảo bối.” Thiên Nguyệt Thần quát to một tiếng, vốn là thật sự không có cảm giác với tiếng rên rỉ kia, nhưng bị Thiên Nguyệt Triệt kích thích như vậy, không có cảm giác cũng trở nên có cảm giác .
Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy có chút hối lỗi, nghĩ muốn thả tay, lại bị Thiên Nguyệt Thần bắt được, hướng về phía hắn lắc đầu, nếu như lúc này buông ra sẽ càng hỏng bét.
Thiên Nguyệt Thần âm thầm dùng sức, ở bên trong điều tiết hơi thở, để cho thủy linh tử lưu động toàn thân, ý đồ bình loạn nội tâm bạo động.
Yến tiệc vốn muốn động tức khắc bạo động lên, Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần song song đem tầm mắt nhìn qua.
Thiếu niên da tuyết trắng bị giam trong lồng sắt, thiếu niên rất đẹp, đôi mắt linh động mang vài phần điềm đạm đáng yêu, chỉ là trên người không che được dấu vết dâm mỹ sau khi hoan ái, tiếng rên rỉ vừa rồi hẳn là do thiếu niên phát ra.
Nhưng trong lồng sắt chỉ có thiếu niên, không thấy người khác, rất nhiều người ở đây bắt đầu chảy ra nước miếng.
“Là hắn.” Thiên Nguyệt Triệt nói thành tiếng.
“Triệt nhi biết?” Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, hỏi tiểu đông tây trong ngực.
“Ân, lúc ra cửa nhìn thấy hắn đang ở cùng hai nam nhân làm.” Làm cái gì Thiên Nguyệt Triệt không nói tiếp, nhưng Thiên Nguyệt Thần cũng rõ ràng.
Mà giờ khắc này sợ rằng thiếu niên còn chưa khôi phục dục vọng, hai mắt có chút mông lung, trên người phát ra một loại mùi thơm nhàn nhạt, loại này mùi thơm rất mê người, khiến người khác cũng táo bạo theo.
Đây là? Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt mị mắt.
Xuân dược?
Độc phấn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.