Liệt La Đặc ở bên bờ lăn qua lăn lại trong chốc lát, đá quá trơn, không có sức để lên.
Từng đợt nước biển lạnh lẽo ập đến, tiếp tục như vậy có thể sẽ chết cóng.
Ngươi a, quả nhiên không biết tự lượng sức, cái này, không phải là thảm.
Ngẩng đầu, trên bờ biển không có lấy một người nguyện ý giúp đỡ, tất cả đều trơ mắt nhìn trò hay.
Được rồi, người xa lạ không muốn, như vậy người quen đâu? Liệt La Đặc nhìn quanh, thấy Thiên Nguyệt Triệt đi qua ván gỗ, từ boong tàu lên bờ biển.
Tâm, đột nhiên sửng sốt.
Ánh mắt hài tử này lạnh quá, nhưng cũng không phải là lạnh, giống như vô tình xem kịch hay, hắn chưa từng thấy mục mâu như vậy, trong suốt sạch sẽ như sương sớm.
Nhưng lại sâu không thấy đáy, khiến người ta đoán không được hắn đang nghĩ gì.
Cầu ta sao?
Thiên Nguyệt Triệt liếc nhìn Liệt La Đặc, ưu nhã cười.
Tay trái mang theo chiếc nhẫn hướng phía mặt biển, đột nhiên thủy linh lực quanh thân bắt đầu vận động.
Người bên ngoài chỉ cảm thấy không khí lưu động, nhưng không biết chuyện gì, nước trên mặt biển cũng bắt đầu nhộn nhạo, sôi trào, rõ ràng sôi trào rồi lại không cảm giác được nhiệt độ.
Phanh…
Nước biển nhảy dựng lên, đem Liệt La Đặc toàn thân ướt sũng lên bờ.
Mọi người có chút ngu ngốc nhìn mọi chuyện trước mắt, không kịp phản ứng.
Nụ cười nơi khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt càng sâu hơn , tay phải vuốt chiếc nhẫn trên tay trái, nói nhỏ: thật ra bổn điện hạ muốn xem, ngươi có dung hạ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nguyet-chi-mi/1853370/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.