Chương trước
Chương sau
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đi theo phía sau Thiên Nguyệt Triệt, đây là lần đầu tiên hắn đến Kim Long điện, tẩm cung của đế vương đúng là khác biệt một trời một vực so với tẩm cung của phi tần, huống chi Thiên Nguyệt Thần là người rất biết hưởng thụ, sẽ không ủy khuất bản thân của mình.
“Tiểu điện hạ.” Thị vệ Kim Long điện thấy Thiên Nguyệt Triệt đi vào, tất cả đều cúi đầu hành lễ, còn hầu hết không ai biết đến Thiên Nguyệt Thiên Ngọc phía sau.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không thể trách , gật đầu liền vào tẩm cung, lúc này phụ hoàng vẫn còn Ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Triệt không thích đi giày khi ở trong Kim Long điện, chân cũng không cần quản.
Cả ngày đều phải đi giày da, lâu dài sẽ dễ bị phù chân, cho nên ở Kim Long điện hắn đều mang dép, đương nhiên đó là theo cách gọi của Thiên Nguyệt Triệt.
Mà lúc này Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên ghế nhỏ, Đàn mang nước ấm đi vào, giúp Thiên Nguyệt Triệt rửa chân, thuận tiện đem dép lông đi vào cho hắn.
“Chủ tử có muốn tắm rửa không?” Nhìn Thiên Nguyệt Triệt có chút mỏi mệt, hơn nữa Thiên Nguyệt Triệt đều có thói quen tắm rửa mỗi ngày.
“Không, tối nay chờ phụ hoàng trở lại rồi cùng nhau tắm, trong dục trì thả chút lá trà.” Lá trà có thể tiêu trừ mệt nhọc.
“Vâng.” Đàn cung kính lui xuống.
Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi ghế, ngồi lên trường tháp, mềm mại tương đối thoải mái, huống chi bình thường hắn và phụ hoàng cũng thích ngủ trưa ở đây, thảm nhung mềm mại đều có hương vị của phụ hoàng.
“Ngươi có thể nói.” Thấy Thiên Nguyệt Thiên Ngọc còn ngây ngốc nhìn chung quanh Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười mở miệng, nếu như lúc mới bắt đầu bọn họ đổi vị trí cho nhau, không biết kết quả sẽ như thế nào?
Nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết, hắn tuyệt đối không phải là cái dạng này.
“A? Nga, lục điện hạ… Van cầu ngươi… Van cầu ngươi cứu… cứu ma ma.” Nói tới đây thanh âm Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bắt đầu nghẹn ngào, thậm chí khóc ồ lên, ma ma là thân nhân duy nhất của hắn.
“Ma ma?” Thiên Nguyệt Triệt đang nhớ lại ma ma già nua đêm đó: “Bà ấy làm sao vậy?”
“Ma ma ngã bệnh , van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu ma ma… .” Thiên Nguyệt Thiên Ngọc vừa nói vừa chuẩn bị quỳ xuống, nhưng nghĩ tới lời nói lúc trước của Thiên Nguyệt Triệt, liền dừng lại.
Không biết thế nào, hắn nghĩ, nếu bây giờ hắn quỳ, lục đệ kiêu ngạo này chắc chắn sẽ không cứu ma ma .
“Bà ấy ngã bệnh , ngươi cầu ta có ích gì, đi tìm y liệu sư a.” Thiệt là, mặc dù kiếp trước hắn là học sinh viện y học, mặc dù hắn đã từng là người giải phẫu giỏi nhất, nhưng bây giờ, căn bản là không thể nào .
“Ta… Ta không biết đi nơi nào tìm, trong viện không có ai, hơn nữa tất cả mọi người không để ý tới ta, tìm y liệu sư, ta không có tiền.” Gương mặt vàng vàng có chút thẹn thùng đỏ ửng: “Van cầu ngươi, cứu ma ma, chỉ cần ngươi cứu ma ma, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, sau này nhất định ta sẽ báo đáp ngươi .”
“Báo đáp?” Thiên Nguyệt Triệt bước xuống đất, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, khuôn mặt ôn hòa nhỏ nhắn hiện ra sự khinh thường, khóe miệng cong lên: “Ngươi có thể báo đáp ta cái gì, ngươi có đồ vật gì mà ta không có, hoặc chỉ cần ta muốn, phụ hoàng sẽ cho ta, ngươi nói ngươi còn có thể báo đáp ta cái gì?”
Tiểu tử này thật không biết tự lượng sức mình , có một số việc, không làm được thì đừng dễ dàng hứa hẹn.
Thân thể Thiên Nguyệt Thiên Ngọc run lên, đúng vậy a, hắn là hoàng tử phụ hoàng thích nhất, tất cả mọi người nói hắn là bảo bối của phụ hoàng, những thứ trân quý nhất thiên hạ đều ở trong cung, chỉ cần hắn muốn, còn có gì không được.
“Nhưng, chỉ cần suy nghĩ, chắc chắn sẽ có, có việc chỉ ta mới có thể làm, van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu ma ma.” Nhìn nét mặt cố nén khóc kia, đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt nhớ lại kiếp trước, về người anh trai chỉ hơn mình mấy tuổi, đáng thương cầu xin mọi người, cầu mọi người không mang mình đến cô nhi viện.
Tâm Thiên Nguyệt Triệt nhói lên một chút, phân phó Đàn Thành: “Gọi y liệu sư tới tới Chiêu Nghi Cung cho bổn điện hạ.”
——— —————— ——————–
Chiêu Nghi cung còn hiu quạnh hơn so với lãnh cung.
Đêm hôm đó Thiên Nguyệt Triệt đã tới một chuyến, chỉ là lúc ấy quá muộn, Thiên Nguyệt Triệt cũng không có tâm tình nhìn ngắm nơi này, hôm nay thấy được, phụ hoàng thật đúng là nơi dày nơi mỏng a.
Nhớ đến Đàn từng nói qua với hắn, hậu cung là tổng quản phủ nội vụ cùng Hoàng quý phi xử lý, một chiêu nghi thất sủng không quan trọng, hiển nhiên không là gì trong mắt Hoàng quý phi ưu nhã kia.
Như vậy chuyện ở nơi này cũng không phải là chú ý của nàng, chuyện tình có vẻ là do phủ nội vụ quyết định.
Hình như tổng quản phụ nội vụ tên là Đức Khoa.
Đi theo Thiên Nguyệt Thiên Ngọc tới phòng của ma ma.
“Chủ tử coi chừng.” Bên trong phòng có một cánh cửa, Đàn tỉ mỉ nhắc nhở.
Bước qua cánh cửa, ma ma lần trước gặp mặt còn khỏe mạnh, lúc này mặt mày đã tím tái , dựa vào học thức của bản thân, Thiên Nguyệt Triệt biết lão ma ma không còn sống được bao lâu.
Mặc dù khí trời tháng tư của Mạn La đế quốc thập phần ôn hòa, nhưng ở một nơi rách rưới đến chăn bông cũng không có, sẽ dễ dàng bị phong hàn.
“Đàn, ngươi trở về Kim Long điện, phân phó người chuẩn bị chăn cùng y phục, thức ăn mang tới nơi này, đồng thời gọi một cung nữ và một thái giám nhanh nhẹn tới đây.” Ca ca, không biết ở trên địa cầu ngươi sống có tốt không?
Không có ta, ngươi có còn hiếu thắng như trước?
Qua một nén nhang, ngoài Chiêu Nghi Cung có tiềng ồn ào, kỳ quái, sao lúc này mà bên ngoài vẫn ầm ĩ như vậy?
Thiên Nguyệt Triệt giơ chân lên, bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.