“Hoàng nhi cảm thấy hí kịch hôm nay có thể lọt vào mắt của ngươi không?” Ngọc Linh.Tả Lạp mỉm cười hỏi ngược lại, một bên tiếp lấy trà Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đưa, trà hoa cúc thượng đẳng có thể hạ hỏa, hay là hoàng nhi hiểu được tâm của nàng a.
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ không có mở miệng, cũng là cầm lấy một cái chén rót trà cho mình: “Hí kịch trước kia mới đủ vị.” Đôi môi khẽ giơ lên mang theo vài phần ưu nhã, nhìn qua có mấy phần bóng dáng của Thiên Nguyệt Thần.
Trong đầu nhớ lại gương mặt tinh mỹ tuyệt luân, đầu kia tóc dài thủy phấn phiêu dật, mục mâu linh động mà lạnh nhạt , thật là một hài tử như tinh linh, người gặp người thích a.
“Hí kịch tất nhiên có thể nhìn, nhưng không bị cuốn vào mới là tốt nhất.” Mục mâu Ngọc Linh.Tả Lạp mang theo tiếu ý nhìn về phía con của mình, đều nói mười tháng hoài thai, mẫu tử liên tâm, quang mang lóe lên trong mắt Thiên Nguyệt Thiên Kỳ há có thể trốn thoát ánh mắt của nàng.
Thiên Kỳ a, mặc dù ngươi giống như phụ hoàng ngươi, nhưng dù sao ngươi vẫn còn trẻ, phụ hoàng ngươi nhìn như lười nhác, tùy ý, nhưng ngươi cũng biết một khi người khác xen vào trò chơi của hắn, đây chính là sống không bằng chết.
“Thiên Nguyệt Triệt rất đẹp có đúng hay không?” Ngọc Linh.Tả Lạp cầm cái chén trong tay, đứng dậy, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Đẹp không?
Không thể phủ nhận, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ gật đầu: “Rất đẹp.”
Đều nói hiểu con không ai bằng mẹ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nguyet-chi-mi/1853318/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.